Chương trước
Chương sau
“Hắt xì...”

Trong hang động, sau khi hắt xì một cái, Diệp Bắc Minh liền hỏi một câu: “Đời sau của đế huyết là cái gì?"

"Con cháu của dòng máu tội lỗi là gì?"

Đế thủ đáp: “Trước đây rất lâu, lúc còn chưa có Nguyên Thủy Chân Giới, thì thế gian này chỉ có vài đại đế”.

“Sau khi chúng ta cùng nhau lập lên Nguyên Thủy Chân Giới, tài nguyên của thế giới đã không đủ dùng nữa!”

“Một vài đại đế muốn đột phá thì phải cướp đoạt tài nguyên của các đại đế khác!"

“Wi vậy ta đã trở thành một trong những vật hy sinh!”

“Đại đế bất tử bất diệt, sau khi bản thể của ta bị giết chết, bọn họ lo lắng ta sẽ sống lại nên mới phân tách thi thể của ta raI”

“Xây lên nhà tù, tách rời thi thể của ta và phong ấn chúng mãi mãi!"

Nói tới đây, Đế thủ đưa ra kết luận: "Đời sau của đế huyết chính là con cháu mà những đại đế đó để lại!”

Diệp Bắc Minh cau mày: "Còn đời sau mang dòng máu tội lỗi thì sao?” "Cái này... bổn đế không biết!”

Đế thủ suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Bất quá, bổn đế đoán, cái gọi là là đời sau của dòng máu có tội rất có khả năng là hậu duệ của những người phản kháng!”

"Hậu duệ của người phản kháng?”, Diệp Bắc Minh thắc mắc.

“Có người muốn cướp đoạt tài nguyên của thế giới này thì tất nhiên sẽ có người chống cự lại!”

Vẻ mặt của Diệp Bắc Minh có chút cổ quái: "Đều đã bước tới cảnh giới đó rồi mà tài nguyên vẫn không đủ dùng sao?”

"Vũ trụ rộng lớn như vậy, các thế giới con đa dạng đến thế, vậy mà vẫn phải đánh nhau vỡ đầu vì tài nguyên!”

Đế thủ cười lạnh: “Diệp Bắc Minh, ngươi không có cách nào tưởng tượng được việc trở thành đại đế ngốn hết bao nhiêu tài nguyên đâu!"

Diệp Bắc Minh nhún vai: "Ta cũng không muốn biết!" Đế thủ kinh ngạc: “Ngươi không khao khát vươn tới cảnh giới đó sao?”

“Không!

Diệp Bắc Minh quả quyết trả lời.

Đế thủ có thể cảm nhận được anh không hề nói đùa mà là thực sự không hề mong muốn điều đó!

Trên thế giới này vậy mà có người sau khi biết đến sự tồn tại của đại đế mà không sinh ra bất kỳ ham muốn nào?

"Chủ nhân của tòa tháp trên người ngươi này ngược lại khá khao khát đó!”

“Ngươi nói cái gì?”, Diệp Bắc Minh bất ngờ, vội vàng hỏi: “Ngươi từng gặp qua chủ nhân đầu tiên của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục?”

“Tất nhiên rồi!”

Đế thủ khẳng định: “Hai mươi ba tỷ năm trước, người này đã tìm thấy ta, còn cố gắng ngăn chặn nước chảy ra tử thi thể của bổn đế bị rò rỉ ra ngoài!"

“Hắn điều khiển tòa tháp này muốn trấn áp bổn đế nhưng lại bị bổn đế quét qua một chưởng!”

“Rồi vỡ nát...”

Thân thể Diệp Bắc Minh chấn động!

Đây chính là sự thật năm đó?

Giọng nói run rẩy của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Tôi nhớ ra rồi...”

Đế thủ bật cười: “Tướng mạo của ngươi rất giống người đó, đáng tiếc, ngươi không phải hắn!”

“Thiên phú của người đó cực mạnh, gần như có thể nói là mạnh nhất trong lịch sử nhà tù số bảy này",


Sau khi Bất Hủ Vấn Thiên rời đi.

Lão Tể cùng lão Đấu bị hàng chục bóng người tụ tập xung quanh: “Lão Tể, lão Đấu, rốt cuộc là ai đã mang đế thi đi vậy?”

“Với thực lực của các ông sao lại để hẳn lọt lưới được?” “Chúng ta chỉ có thời gian bảy ngày thôi, tôi không muốn chết đâu!” Sắc mặt của mỗi người đều ác nghiệt vô cùng!

Đối với tuổi đời hàng trăm triệu năm như họ thì bảy ngày quả thực không thấm vào đâu, gần như chỉ là thời gian của một nhịp thở!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.