Chương trước
Chương sau
Đại lục Hỗn Độn, sâu trong hoàng cung Thần Quốc Hỗn Độn.

Đất tổ của Hoa tộc!

Hơn trăm năm trôi qua, quá khứ đổ nát đã sớm đổi thay!

Đặc biệt trong vòng nửa năm gần đây, dòng nước đen đã làm ô nhiễm các thế giới xung quanh biển Hỗn Độn, buộc tất cả các tông môn đứng đầu phải rút lui

Toàn bộ 72 đảo Thiên Giai của thế giới Bản Nguyên đều bị ô nhiễm!

Hạ Nhược Tuyết sớm đã biết được chuyện của Hắc Thủy tộc nên đã báo trước cho Thương Khung Kiếm Tông, nhờ đó mà tránh được kiếp nạn này!

Lúc này.

Hầu hết các đệ tử nòng cốt của Thương Khung Kiếm Tông đều đã di chuyển đến đại lục Hỗn Độn, tiến vào vùng đất tổ của Hoa tộc để tu dưỡng.

Trời vừa tờ mờ sáng, bố mẹ Diệp Bắc Minh cùng một nhóm hồng nhan, các vị sư tỷ đều nhận được tin tức từ Thương Khung Kiếm tông!

Họ nhanh chóng tập trung lại tại sảnh chính!

Nhưng phải chờ đợi cả tiếng đồng hồ thì hai bố con Lục Tả Xương cùng Lục Hách Tuyên mới chậm chạp bước vào đại điện, ánh mắt của tất cả mọi người lập tức đổ dồn lên gương mặt họ!

Diệp Thanh Lam nghỉ hoặc: “Lục trưởng lão, sao lại là ông?”

“Tôn tông chủ đâu? Ông ta nói tìm chúng tôi có chuyện, sao không tự mình tới?”

Lục Hách Tuyên buồn cười nhìn bà nói: “Tôn tông chủ trăm công nghìn việc, nào có thời gian tới gặp bà?”

“Thế nào? Chúng tôi còn chưa đủ tư cách à?" Mọi người đều choáng váng! Bầu không khí này có chút không thích hợp!

Lông mày Diệp Thanh Lam nhíu chặt: “Cậu Lục, các người ra mặt cũng được, vậy xin hỏi triệu tập chúng tôi tới đây vì cái gì?”

Lục Hách Tuyên đảo mắt liếc họ một lượt: “Nếu đều đã tới thì tôi liền nói rõ ràng cho các người biết!”

“Các người mau thu dọn hành lý rời khỏi Thương Khung Kiếm Tông đi!”

“Sau này cũng đừng ở lại thế giới này nữa!”

Sảnh lớn lập tức nổ ra một trận náo động!

“Ý cậu là gì?”

Tính tình Lâm Thương Hải nóng nảy, trực tiếp bước ra chất vấn: “Nơi này vốn là đất tổ của Hoa tộc! Dưới sự xâm chiếm của Hắc Thủy tộc, rất nhiều nơi trên

đại lục đều đã bị ô nhiễm!”

“Chúng tôi thấy một tông môn lớn như Thương Khung Kiếm Tông không có nơi nào để đi nên mới thu nhận các người vào nơi này!”

“Sao? Muốn tu hú chiếm tổ, ngược lại muốn đuổi chúng tôi đi à?”

“Ha hai”

Lục Hách Tuyên cười khẩy, không nói hai l n vỗ tới một chưởng!

Lâm Thương Hải lập tức bắn ngược ra phía sau, đập mạnh lên bức tường của đại sảnh, phun ra một ngụm máu!

“Lâm Thương Hải!”

Mấy vị sư tỷ vội vàng lao tới, Tiểu Độc Tiên lấy ra một viên đan dược: “Ăn nó đi, ổn định vết thương trước rồi nói saul”

Sắc mặt Diệp Thanh Lam cực kỳ khó coi: "Cậu Lục, rốt cuộc cậu có ý gì?”

Lục Hách Tuyên cười gän: “Ý của tôi còn chưa đủ rõ ràng à? Là đang kêu các người cút đi đó!”

“Nếu không phải nể mặt Hạ Nhược Tuyết, các người còn có tư cách ở lại đây sao?”

"Đáng tiếc con khốn đó vì cứu các người, khiến bản thân bị nước đen nuốt chửng!”

“Nếu không phải vài vị lão tổ rủ lòng từ bi thì các người tưởng rằng mình còn có thể ở lại đây sao?”


“Thương Khung Kiếm Tông bị tổn thất nặng nề, mà điều này cũng không có xu hướng dừng lại!”

“Các người là gánh nặng mười mấy người, mỗi ngày tiêu hao biết bao nhiêu tài nguyên võ đạo?”

“Chúng tôi chỉ là để các người rời khỏi không gian thế giới này, cũng không phải là đuổi các người đi! Ở thế giới bên ngoài kia vẫn như cũ được Thương Khung Kiếm Tông che chở mài!”

Lập luận chặt chẽ tới giọt nước không lọt!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.