Chương trước
Chương sau
“Tiểu tháp, đây là ai? Một mình mà lại dám ngông như vậy?” Giọng nói của Diệp Bắc Minh cực kỳ giá lạnh.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Hắn ta tên là Khương Cổ, có lẽ là người bảo vệ tầng thứ 7 của bổn tháp!”

“Tính cách trước đây của hắn ta giống như một con chó, luôn quẫy đuôi nịnh bợ tôi, nhưng không ngờ, bây giờ lại biến thành một con chó biết cắn người!”

Diệp Bắc Minh cười nghiền ngẫm: “Một con chó biết cắn người, thì không phải là chó nữa hay sao?”

“Vẫn là một con chó mà thôi!”

Một người một tháp.

Kẻ xướng người phụ.

Sắc mặt Khương Cổ trở nên cực kỳ khó coi: “Ha ha ha. Bổn tọa đã từng là bại tướng dưới tay Võ Tổ, lúc ông ta còn sống, ngươi coi ta là chó, ta cũng không nói gì!"

“Bây giờ, ngươi chỉ còn sót lại một tia tàn hồn!”

“Ngươi chỉ là phế vật! Lại dám coi bổn tọa là chó? Muốn chết!”

Lời nói vừa dứt, nhiệt độ trong hang động đột nhiên giảm mạnh mười mấy

“Thiên Cơ Dẫn!” Khương Cổ trực tiếp ra tay, biến mất tại chỗ.

Giây tiếp theo, hắn ta xuất hiện cách Diệp Bắc Minh ba mét, trong tay cầm một chiếc rìu vàng, đột nhiên chém mạnh về phía đầu của Diệp Bắc Minh.

Một đòn này có sức mạnh của năm con rồng, khoảng không xung quanh trực tiếp sụp đổ.

Sau đó xuất hiện một vòng xoáy màu đen cực kỳ khủng bố.

Diệp Bắc Minh cười nói: “Chỉ có thế này thôi? Sức của năm con rồng? Muốn dọa chết người ta à?”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay, đánh về phía chiếc rìu vàng, truyền đến một âm thanh hủy diệt.

Khương Cổ cảm thấy mình như người bình thường đánh vào sắt thép, gan bàn tay lập tức nổ tung.

Cánh tay hẳn ta run rẩy, máu tươi đầm đìa. Rìu thần xém chút nữa đã bị đánh bay khỏi tay. “Mày... sao có thể!”

Khương Cổ biến sắc, không ngờ sức mạnh của Diệp Bắc Minh lại đáng sợ hơn cả hắn tai

Muốn thu lại rìu thần, nhưng Diệp Bắc Minh căn bản không cho hắn ta cơ hội.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay quét ngang qua, chém về phía đầu Khương Cổ.

Khương Cổ giơ tay lên chống cự, phụt một tiếng, cánh tay của hắn ta trực tiếp bay ra ngoài, cơn đau dữ dội khiến bộ não tức giận của hắn ta tỉnh táo hơn.

Giây tiếp theo.

Grào!

Một tiếng rồng ngâm vang lên, đánh thẳng vào lồng ngực của Khương Cổ. “Cút!”

Khương Cổ gào lên, đầu tóc rối bù đánh ra một quyền.

Huyết long bị nổ tung bởi cú đấm của hắn ta, nhưng năng lượng đáng sợ kia lại bùng phát, hung hãn đập mạnh vào ngực hắn, xương ức vỡ lìa.


“Bổn tọa sẽ cho mày biết thực lực thật sự của đại năng thượng cổ là như thế

nào!

Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Nói nhảm nhiều như thế làm cái con mẹ gì, mày là người Đôn Hoàng à?”

“Đạo đài Luân Hồi, ra đây!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.