Chương trước
Chương sau
Bà ta vung tay tát qua.

Biểu cảm của Côn Ngô Mật Phi trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào. người phụ nữ kia, không nói gì.

Người phụ nữ thất vọng xoay người rời đi: “Với tính cách này của con thì cứ tiếp tục ở lại đây đi!”

“Ta và cha con, coi như không có đứa con gái máu lạnh này!” Sau đó bà ta xoay người và biến mất. “Ha ha hai”

Côn Ngô Mật Phi gượng cười, nước mắt không kìm được mà rơi xuống: “Tôi không đồng ý gả, vẫn là lỗi của tôi... ha ha ha... tôi máu lạnh, ha ha ha...”

Ở bờ bên kia của sông Mặc Uyên. “Sức mạnh của năm con rồng! Tôi đã khống chế được cơ thể mình rồi!” “Lại nữa!”

Diệp Bắc Minh rất kích động, điên cuồng sử dụng Kim Tủy Đan thượng cổ, sức mạnh của anh tăng lên rất nhanh.

Không biết qua bao lâu.

Đôi mắt Diệp Bắc Minh mở ra một lần nữa, dùng sức gầm lên: “Thập Long Chỉ Lực! Mởi”

Đôi tay di chuyển. Rào rào rào!

Nước sông Mặc Uyên chảy xuôi theo thân người anh, Diệp Bắc Minh bơi rất nhanh, ngược dòng mà bơi.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc con, tìm một nơi để lên bờ đi, những đại năng thượng cổ kia không ở gần đây!”

Nhưng Diệp Bắc Minh lại lắc đầu: “Không, tiểu tháp. Tôi muốn đến một nơi khác!"

“Nhóc con, cậu muốn làm gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc.

Diệp Bắc Minh bơi theo dòng nước đang chảy: “Tôi muốn đến nơi tận cùng của sông Mặc Uyên, muốn nhìn thế giới này xem có thật sự là một nhà tù hay không?”

“Nhóc con, cậu điên rồi à!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh hãi: “Người phụ nữ kia nhất định sẽ giết cậu!”

“Với thực lực của cậu hiện tại, cho dù có tôi giúp đỡ, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của cô tal”

Diệp Bắc Minh cười: “Nếu người phụ nữ đó thật sự mạnh như vậy, đời chủ nhân thứ nhất của ông cũng không phải đối thủ của cô ta”!

“Bây giờ tôi đi, với sau này đạt được cảnh giới của chủ nhân ông mới đi, có gì khác biệt không?”

“Cái này...”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng đờ ra. Rất có đạo lý.

Không thể phản bác.

“Nhóc con, nghĩ kĩ chưa?”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Nghĩ kĩ rồi, dù sao cũng là ngõ cụt, không bằng thử một lần xem sao!”

Nói xong, anh điên cưồng bơi về phía thượng nguồn sông Mặc Uyên. Không biết qua bao lâu.

Có thể một ngày, cũng có thể là 1 tháng hoặc 1 năm.

Cuối cùng.


Nó tương tự như vấn đề trong thế giới của mình, kết hợp với văn giáp cốt, Diệp Bắc Minh đoán được được bốn chữ này có ý gì.

“Nhà! Tùi Số! 7!” Thân thể anh khẽ run lên: “Thật sự là một nhà tù...” Đồng thời cùng lúc đó.

Một đạo âm thanh xuyên thời gian vang lên: “Cậu cũng có dũng khí tới đây nhỉ?”

“Trong những năm qua, cậu là người có thực lực yếu nhất từng tới nơi đây, là người không biết tự lượng sức mình nhất!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.