Vì vậy, tốt nhất mọi người vẫn nên rời khỏi Hỗn Độn Giới đi!” Đế Trần cười khẩy: “Nhóc con, mày ngược lại khá thông minh đó!”
"Nhưng.
Trên gương mặt già nua của Phượng Vương không giấu được nét đấu tranh. Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tiền bối, đây là tôi nợ Tiểu Cửu!” Nói đoạn.
Ánh mắt lại rơi xuống người Phượng Cửu: “Tiểu Cửu, em quên những gì đã hứa với tôi rồi sao? Đưa người trong tộc của em tới nơi đó đi!”
“Tôi hứa với em, nhất định sẽ sống sót! Ngoan, nghe lời!” "Bắc Minh..."
Phượng Cửu nước mắt rơi như mưa, cắn chặt răng ngà, tha thiết gật đầu: “Được! Em rất ngoan... Tiểu Cửu nhất định sẽ ngoan ngoãn
“Toàn bộ Phượng tộc đi theo tôi!” Sải bước phá không, tiếng Phượng hoàng ngân vang vọng khắp trời!
Hóa thành một con phượng hoàng rực lửa, đập cánh hướng về vết nứt không gian của Hỗn Độn Giới!
“Diệp Bắc Minh, là chúng tôi nợ cậu!”
Phượng Vương liếc Diệp Bắc Minh một cái thật sâu, rồi dứt khoát đưa người của Phượng tộc rời đi.
Diệp Bắc Minh dõi mắt nhìn theo hướng đi của Phượng tộc, xuyên qua khe nứt không gian anh có thể thấy Phượng Cửu lưu luyến liếc anh một cái rồi mới đành lòng rời đi.
Kết giới đóng lại!
“Diệp Bắc Minh, mày đã vừa lòng chưa?”, Đế Trần lạnh giọng hỏi. Diệp Bắc Minh khế mỉm cười: "Cám ơn, tạm biệt!”
Dứt lời liền tiến lên trước một bước, Ảnh Thuấn!
Trong nháy mắt đã xuất hiện ở nơi cách xa vạn mét!
Đế Trần cười dữ tợn: “Muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670391/chuong-4552.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.