Chương trước
Chương sau
Vua thời gian nghe được lời này của Diệp Bắc Minh thi có chút ngớ người.

Rồi lập tức phá lên cười: “Ha ha ha, nhóc con, nếu cậu thực sự có thể tán tỉnh người phụ nữ đó, không biết chừng chuyện này thật sự sẽ xoay chuyển được!"

"Tuy nhiên, tôi từng gặp cô ta trước đây rồi, tính cách lạnh lùng lắm!”

“Căn bản không có thứ gì có thể làm cô ta rung động cả, trừ khi cô ta chủ động lựa chọn cậu, nếu không tất cả cũng chỉ là hy vọng hão huyền!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh khẽ động: "Vua thời gian tiền bối, không lế thực sự không còn cách nào khác sao?”

“Năm đó mọi người đều đi đến cuối sông Mặc Uyên liền không có bước ngoặt nào nữa à?”

Vua thời gian thở dài một tiếng: "Mộ chủ, không phải bổn tọa muốn đả kích

cậu”.

"Khi cậu được nhìn thấy thủ đoạn của người phụ nữ đó cũng sẽ tuyệt vọng giống như tôi vậy!”

“Cả đời bổn tọa đều dốc sức nghiên cứu lĩnh vực thời gian, thậm chí có thể đảo ngược thời gian cùng không gian, quay về quá khứ trong chốc lát!"

“Bổn tọa tưởng rằng có thể lợi dụng lĩnh vực thời gian để đánh bại người phụ nữ đói”

Nói tới đây. Vua thời gian run rẩy: “Cậu có biết bổn tọa đã nhìn thấy cái gì không?” Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Cái gì?”

Vua thời gian nhắm mắt lại: "Khi tôi thi triển lĩnh vực thời gian, người phụ nữ đó hoàn toàn không bị ảnh hưởng tới!”

“Thậm chí tốc độ của cô ta còn nhanh hơn cả tôi, dường như cô ta mới là chủ nhân thật sự nắm giữ thời gian!”

“Vào lúc đó, đạo tâm của tôi đã hoàn toàn sụp đổ..."

Khi nói những lời này, giọng nói của Vua thời gian vẫn đang run rẩy!

Diệp Bắc Minh im lặng, trên thế gian này thực sự có người không thể đánh bại sao?

Không thể nào!

Chỉ cần là người, cho dù là người sáng tạo ra thế giới này, thậm chí là vị thần †ạo ra cả thế giới cũng phải có điểm yếu.

Đột nhiên.

Toàn bộ Hỗn Độn Giới rung chuyển, hang động nơi Diệp Bắc Minh và Phượng Cửu ẩn náu cũng bắt đầu rung chuyển theo!

“Chuyện gì xảy ra thế?” Diệp Bắc Minh bước ra khỏi hang động.

Ngẩng đầu nhìn lên.

Kết giới bao quanh toàn bộ Hỗn Độn Giới vậy mà sáng lên! Giọng nói của Đế Ngao thông qua nút nối sức mạnh vang vọng tới toàn bộ Hỗn Độn giới: “Diệp Bắc Minh, bổn vương biết mày đang nghe, nếu mày muốn

trốn liền dẫn theo Phượng Cửu trốn chạy cả đời đi!”

“Bổn vương sẽ không lãng phí thời gian truy tìm mày nữa, từ giờ phút này trở đi, cứ mỗi mười lăm phút, tao sẽ giết chết một ngàn người của Phượng tộc!”

"Bắc Minh, em cầu xin anh, để em đi đi mà!”

Phượng Cửu bật khóc nghẹn ngào: "Đây đều là lỗi của em, nếu em không dẫn anh về Phượng tộc!”

“Thì mọi chuyện sẽ không xảy ra, đều là lỗi của em”.

Diệp Bắc Minh ôm chặt lấy Phượng Cửu, nhìn thẳng vào mắt cô nói: Cửu, em nghe tôi nói đã!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.