“Em thế nào rồi? Để tôi xem vết thương cho eml” Anh nhẹ nhàng đặt Phượng Cửu xuống muốn tiến tới kiểm tra.
Phượng Cửu ôm chân ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt lăn dài xuống má: “Anh đừng chạm vào tôi...”
“Xin lỗi, chuyện này là do tôi mà ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em” "Thật ra, em không cần phải làm tổn thương bản thân, dùng cái kia...” “Anh còn nói!”
Phượng Cửu trừng to hai mắt, phẫn nộ nhìn Diệp Bắc Minh quát lên!
Diệp Bắc Minh có chút ngượng ngùng: “Cảm ơn em chuyện ở Phượng Loan Các!"
“Tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em, từ nay em chính là người phụ nữ của anh!”
Phượng Cửu nghiến răng, bướng bỉnh đáp: “Ai cần làm người phụ nữ của anh cơ chứ? Không phải là anh coi thường tôi sao?”
“Lúc ở Phượng Loan Các còn nhục nhã tôi một trận, bây giờ lại cứu tôi!”
“Anh tưởng rằng lòng tự trọng của Phượng Cửu tôi có thể tùy tiện dẫm đạp như vậy sao?”
Cô loạng choạng muốn đứng dậy đi về phía cửa hang!
Nhưng thân thể thực sự quá mức yếu đuối liền ngã nhào xuống đất!
Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, nhanh gọn hạ xuống mấy cây trâm bạc tạm thời ổn định lại vết thương cho cô, lại đưa vài viên đan dược tới: “Ăn nó đi để trị thương!”
"Tôi không cần!"
Phượng Cửu lắc đầu nguầy nguậy.
Diệp Bắc Minh cau mày: "Ăn!"
“Không!"
Phượng Cửu cắn chặt răng ngà không há miệng!
"Không ăn à?"
Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng, tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670380/chuong-4541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.