Chương trước
Chương sau
Vừa dứt lời, Bắc Minh đã phất tay vào trong không trung, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục liền vút bay ra ngoài, tàn sát lũ người Đế tộc.

Tiếng rên đau đớn nối tiếp nhau vang lên, mấy chục tên thanh niên Đế tộc mắng nhiếc hăng hái nhất vừa rồi liền hóa thành sương máu!

“Tiểu tạp chủng, sao mày dám giết nhiều người của Đế tộc tao như vậy!” Đế Ngao đánh mất lý trí gầm lên, giống như điên dại mà lao tới.

Vừa ra tay chính là chiêu chiêu âm hiểm chí mạng!

Diệp Bắc Minh huơ kiếm!

Một con huyết long dài ngàn trượng lao ra, đập về phía ông ta!

Đế Ngao cảm giác được nguy cơ mãnh li àm sao có thể! Thằng nhãi này có thể đe dọa tới mình? Mình thế nhưng là Thiên Tôn hậu kỳ đó! Chỉ thiếu một bước liền có thể đứng ngang hàng với bậc đại năng thượng cổi”

Bùm!

Huyết long nổ tung!

Đế Ngao nôn ra một ngụm máu,bắn ngược ra ngoài!

“Anh!”

Đế Cơ sốt sắng vội lao tới.

Diệp Bắc Minh quay người, lần nữa xông vào đám người Đế tộc!

Nơi anh đi qua, toàn bộ Đế tộc đều hóa thành một màn sương máu!

Diệp Bắc Minh giống như thần chết bò lên từ địa ngục, điên cuồng giết chóc!

Phượng Cửu đơ người, cứng ngắc ôm lấy cổ anh, tim gần như ngừng đập: "Anh... anh ta vừa nói cái gì? Người phụ nữ của tôi... anh ta coi mình là người phụ

nữ của anh ta rồi sao?”

"Tại sao... tại sao trước đây rõ ràng là anh không muốn có mình, nhưng giờ lại

Phượng Cửu ngơ ngác nhìn chăm chăm một bên sườn mặt của Diệp Bắc Minh, cảm xúc trong lòng lẫn lộn không rõ!

Phức tạp tới cực điểm!

Bên cạnh không ngừng truyền tới tiếng kêu thảm thiết của người Đế tộc! “Mẹ kiếp! Chết tiệt! Đừng giết nữa! Mày đừng giết nữa!”

Đế Ngao gần như sụp đổ.

Máu tươi bắn tung tóe!

Những chùm sương máu nối đuôi nhau nở rộ, mùi tanh tưởi khiến con người †a phải kinh tởm buồn nôn!

Nhưng Diệp Bắc Minh bảo vệ Phượng Cửu rất tốt, không để một giọt máu nào làm vấy bẩn thân thể cô!

Anh càng giết càng hung tàn, cho đến khi tất cả người Đế tộc đổ gục xuống dưới chân anh, Phượng Cửu sớm đã nước mắt đầy mặt, nằm trên vai Diệp Bắc. Minh khóc thút thít.

“Bây giờ đến lượt các người rồi!

Diệp Bắc Minh ngoảnh đầu.

Ánh mắt rơi lên người Đế Ngao cùng Đế Cơi

Đối mặt với hai Thiên Tôn đỉnh phong, anh chẳng mảy may sợ hãi mà một bước tiến tới, mang theo sát ý ngập trời!

Chín con ma long phóng ra từ phía sau bao trùm lấy cả đất trời!

“Tiểu tạp chủng, mày to gan lắm! Đúng là không biết chữ chết viết như thế nào!”

Đế Ngao tức đến mức gần như hộc máu!


“Cái quái gì thế? Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục toàn lực ra đòn cho tai” Diệp Bắc Minh hét: “Hoặc là nó nổ, hoặc là vỡ nát!”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục tấn công về phía trước!

Ngay lập tức!

“Trời ơi, thần lực của mình...”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.