Chương trước
Chương sau
“Nhóc con, mau đi!” 'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hét lên. Diệp Bắc Minh sầm mặt: “Tiểu tháp, không thể giết chết ông ta sao?”

'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vội đáp: “Một khi tôi ra tay, trong khoảng cách gần như vậy, hơn nữa còn trong chính cơ thể của tôi!”

"Những người bảo vệ ở các tầng khác nhất định sẽ phát giác ra việc tôi đã trở lại, đến lúc đi

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Ông không cần ra tay, để tôi!”

"Cái gì?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: “Nhóc con, cậu?”

Diệp Bắc Minh cười toe toét, máu trong cơ thể chực sôi trào: “Tôi chưa từng giao chiến với đại năng thượng cổ bao giờ! Không biết với thực lực hiện tại, tôi có thể đối đầu với đại năng thượng cổ hay không!”

“Huyết long, cùng ta kề vai chiến đấu!”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vung lên, huyết khí ngập trời!

Chủ động công kích!

Toàn bộ sức mạnh trong cơ thể Diệp Bắc Minh trong nháy mắt bộc phát!

Một con huyết long khổng lồ dài vạn trượng vọt lên trời cao, lao thẳng về phía Lôi Vân Tử!

Lôi Vân Tử cười khẩy một tiếng: “Chỉ một tên Hợp Đạo cỏn con, cho dù có tháp Trấn Ngục cùng kiếm Trấn Ngục trong tay thì đã sao?”

“Để bổn tọa cho ngươi thấy đại năng thượng cổ chân chính là thế nào!”

Dứt lời liền siết chặt lấy ngọn giáo sấm sét trong tay, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa đè ép tới!

Khoảnh khắc hai người va chạm!

Hư không rung chuyển!

Dòng khí hỗn độn sôi trào, Diệp Bắc Minh bay thẳng ra ngoài! Sức mạnh của đại năng thượng cổ đáng sợ như vậy đó!

Lôi Vân Tử nhìn Diệp Bắc Minh đang nhếch nhác vô cùng kia mà cười, lắc đầu: “Nhãi con, ngươi cũng không được rồi!”

“Tháp Trấn Ngục đại nhân, đây chính là chủ nhân mà ngài tuyển chọn được sao? Cũng chỉ là hạng rác rưởi mà thôi!”

Diệp Bắc Minh nhếch mép cười, trong miệng đều là máu tươi: “Thiên Ma Cửu Biến!”

Giây tiếp theo.

Thân thể anh vang lên từng chập tiếng răng rắc, khí thế theo đó cũng tăng đột biến, ma khí sau lưng cuồn cuộn như sóng thần!

Chín con yêu long lao ra ngoài, con mắt thần hồn thứ ba cũng hiện hữu giữa hai đầu lông mày!

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm có người dồn ép anh đến loại trạng thái này!

“Ồ, biến hình sao?”

Lôi Vân Tử cười đùa: "Đáng tiếc rác rưởi vẫn chỉ là rác rưởi, dù biến hình cũng vẫn là phế vật mà thôi”.

“Chết đi cho bổn tọa!”

Lôi thương trong tay ông ta lao vụt ra ngoài, giống như sao băng xuyên qua trái tim Diệp Bắc Minh!

Bùm! !!

Trực tiếp đóng đinh anh lên chiếc cổng lớn của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Máu thuận theo miệng vết thương ở lồng ngực ồ ạt chảy ra ngoài, trông vô cùng thảm hại!

“Nhóc con!” 'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sợ hãi thất sắc.

Lôi Vân Tử cười khì khì bước đến, vươn tay vỗ lên mặt Diệp Bắc Minh: “Sao. thế? Đã trải nghiệm được thực lực của bậc đại năng thượng cổ chưa?”

“Không cần bất kỳ phép tắc nào, cũng không biết võ đạo công pháp nào đó, càng không cần biến thân!””


“Nhưng tôi còn một câu hỏi nữa!"

"Hôm nay tâm trạng bổn tọa tốt, vấn đề này của ngươi!”

Gương mặt Lôi Vân Tử tràn đầy đùa giỡn: trước khi tiễn ngươi xuống địa ngục có thể trả

Diệp Bắc Minh lạnh lùng phun ra một câu: “Đại năng thượng cổ có sợ dị hỏa không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.