Chương trước
Chương sau
Đế Cuồng bước vào hố đen, muốn trốn vào lòng đất.

Diệp Bắc Minh nheo mắt lại, năm ngón tay nắm chặt trong không trung.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong bàn tay anh, bay lên phía hư không, sau đó đâm mạnh xuống đất.

“AI” 'Từ sâu trong lòng đất vang lên tiếng hét đau đớn xé lòng.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bay ra, Đế Cuồng giống như một con chó chết, bị một kiếm xuyên qua.

Toàn thân đầm đìa máu tươi, nhìn vô cùng thê thảm. “Mày rốt cuộc là ai?”, khóe miệng Đế Cuồng run rẩy.

Diệp Bắc Minh không trả lời, bước tới trước mặt Đế Cuồng, năm ngón tay. nắm lấy trái tim hắn.

Phụt!

Một trái tim vẫn còn đang đập được móc ra, ép ra một giọt tinh huyết, nhỏ vào chiếc bình nhỏ.

“Mày cần tinh huyết của tao làm gì? Đợi đã?”

Đế Cuồng lập tức phản ứng lại, kinh hãi hét lên: “Cấm địa Thiên Ma! Mày muốn đi vào Cấm địa Thiên Mail”

Diệp Bắc Minh cười nói: “Chúc mừng, mày đoán đúng rồi!” Nắm lấy chuôi của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục: “Hấp thu...” “Khụ khu... a...”

Cổ họng Đế Cuồng phát ra âm thanh như ho khan.

Giây tiếp theo.

Một cỗ thi thể đã bị hút khô rơi xuống đất.

Trong não anh vang lên một giọng nói: “Nhóc con, có người đến! Mau đi thôi!”

Diệp Bắc Minh vội vã sử dụng ảnh thuấn và biến mất.

Ngay sau khi anh rời đi, vị trí anh đứng vừa rồi rung chuyển.

Trong hư không mở ra một khe nứt, mấy chục bóng người lao ra, một người đàn ông trung niên mặc mãng bào gầm lên: “Cuồng nhi!!!”

“Đế Chủ, thi thể của công tử...”

Một lão giả đáp xuống đất, chỉ tay vào một cái xác khô.

“Cuồng Nhi, không!”

Đôi mắt cửa Đế chủ Đế Tộc gần như nổ tung, điên cuồng lao tới, ôm lấy thi thể khô héo của con trai mình trong lòng: “Không! Không! Là ai? Rốt cuộc là ai

đã giết Cuồng Nhi?”

“Đế Chủ, công tử mấy ngày nay luôn ở Phượng Tộc theo đuổi Phượng Cửu quận chủ!”

Ông ta biết rõ sự việc. Mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì ở Phượng Tộc.

Còn có việc Phượng Cửu mang về một người đàn ông, tiến vào Loan Phượng Các.

“Công tử có lẽ vì chuyện này, ghen tị, cho nên...” Chát!

Đế Ngao vung tay cho ông ta một cái tát, đầu lão giả vừa nói chuyện nổ tung.

“Con trai của bổn Vương, sẽ vì một người phụ nữ mà tranh đoạt ghen tuông sao?”

“Lại còn mất đi mạng sống của mình?”

Ông ta gầm lên: “Truyền lệnh xuống, Phượng Tộc cấu kết với ngoại tộc, có ý đồ mưu phản!”

“Đế Cuồng con ta, phát hiện ra dã tâm của Phượng Tộc, muốn ngăn cản nhưng lại bị giết hại dã man!”

“Phượng Tộc, ha ha ha... nhà sư có thể bỏ chạy, nhưng chùa vẫn còn đó! Đi thôi!”


Khu vực trung tâm của Thiên Ma thành, có một tòa cung điện cổ kính, uy nghiêm sừng sững đứng đó.

“Nhóc con, là nơi này!” Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nơi này, chính là nơi bổn tháp cảm thấy nguy hiểm nhất, nó ở trong hoàng cung Thiên Ma của Thiên Ma

Thành!”

“Bổn tháp đoán, ở đây có một đại năng thượng cổ vẫn còn sống”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.