Chương trước
Chương sau
Diệp Bắc Minh đáp: “Cô gái, chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, không cần thiết phải khai báo với cô nhiều như vậy chứ?”

Phượng Cửu khịt mũi: “Tình cờ gặp nhau? Mười tên Ma tộc thượng cổ vừa rồi đều tới từ trong cung”.

“Bọn họ không phải đang truy sát anh đó chứ? Nếu bây giờ tôi báo cho bọn họ biết, anh sẽ đối phó thế nào?”

Diệp Bắc Minh âm hiểm nheo mắt!

Trong lòng đã rục rịch sát ý!

“Anh muốn giết tôi?”

Phượng Cửu nhanh nhạy cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt! Gô ta có một loại ảo giác!

Nếu Diệp Bắc Minh thực sự muốn ra tay, cô ta ắt phải chết không cần nghi ngời

Giây tiếp theo.

Giọng điệu của Phượng Cửu lại chuyển: “Không bằng thế này đi, anh giúp tôi đánh xe trở về”.

“Tránh việc mười tên kia lại tìm vòng trở lại, chỉ cần anh đưa tôi về tới Phượng tộc, tôi sẽ coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra!"

“Được!”

Diệp Bắc Minh thu hồi lại sát ý, trực tiếp đặt mông ngồi xuống xe ngựa. Hướng mà Phượng Cửu muốn tới vừa hay lại chính là nơi ma khí tụ hội! Trên đường.

Mười tên Cổ Ma cảnh giới Thiên Tôn hậu kỳ kia đã lượn qua bay lại trên đầu họ vô số lần!

Sau khi nhiều lần dùng thần niệm tra soát Diệp Bắc Minh, xác định chắc chắn anh chỉ có cảnh giới Nhập Đạo mới chịu rời đi.

“Này, anh rốt cuộc là ai vậy?”

Phượng Cửu ló đầu khỏi xe ngựa, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Diệp Bắc Minh, thậm chí còn vén tà váy tới tận đầu gối cho tiện.

Một đôi chân thon dài trắng hồng thoải mái đung đưa trong gió.

Diệp Bắc Minh liếc cô ta một cái, hỏi thẳng: “Cô muốn quyến rũ tôi à?”

Phượng Cửu chẳng khách sáo quăng cho anh một cái trợn trắng mắt: “Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy, tôi là do bị bó buộc quá lâu nên mới thả lỏng một chút thôi!”

“Vừa rồi anh còn lộ ra sát ý với tôi, cho thấy trong mắt anh thì an toàn còn vượt xa cả sắc đẹp!”

Diệp Bắc Minh tiếp tục lái xe, lười phải để ý tới cô ta. “Tiểu Tháp, có manh mối gì không?” “Cậu phải tiến gần hơn một chút nữa mới được!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh đẩy nhanh tốc độ.

Phượng Cửu phát hiện ra rằng người đàn ông trước mắt này thực sự không hề có chút hứng thú nào với cô ta!

Đôi khi lông mày anh sẽ hơi cau lại, môi cũng khẽ mấp máy, dường như đang nói chuyện với ai đó!

Trong lòng cô ta không khỏi có chút khó chịu! “Này, tôi có một ý tưởng!”

Diệp Bắc Minh đến nhìn cũng không nhìn cô ta lấy một cái, đáp gọn lỏn: “Nói!”


“Quả nhiên là vậy!”

Phượng Cửu có chút kích động, không lẽ anh ta thực sự là người sẽ thay đổi vận mệnh Phượng tộc như trong lời tiên đoán? Gô ta hít sâu một hơi lấy lại bình Tĩnh, tiếp tục hỏi: “Mười tên Cổ Ma từ trong cung vừa rồi tới để truy giết anh sao?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đến phiên tôi hỏi rồi”.

“Được, anh hỏi đi”, Phượng Cửu gật đầu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.