“Anh trai tốt của tôi, đã mấy chục triệu năm không gặp, vậy mà anh vẫn còn nhớ đến tôi?”, Đế Trần cười quỷ dị nói.
Con ngươi Dạ Huyền hiện lên lửa giận: “Cho dù mày có biến thành tro bụi, ông đây vẫn nhận ra mày”.
“Ha ha ha!”
Đế Trần cười mỉa mai, nghiền ngẫm nói: “Anh tức giận sao? Nếu tôi nói cho anh biết, năm đó mẹ của anh”.
“Là do chính tay tôi giết, anh có càng tức giận hơn không?”
“Mày nói cái gì!"
Dạ Huyền như phát điên, dường như hét lên: “Đế Trần, mày nói lại một lần nữa, mẹ tao là do mày hại chết sao?”
Đế Trần cười chế giễu: “Cũng không tính là tự tay giết chết”.
“Năm đó, sau khi phụ hoàng qua đời, Thiên Ma Tộc cũng không thể không có chủ nhân”.
“Mẹ anh lúc đó nghĩ đến việc để anh kế vị Hoàng vị của Thiên Ma Tộc, mà vị trí này vỗn dĩ là của tôi!”
“Con tiện nhân đó không đồng ý nhường vị, vậy mà còn mắng tôi một trận, vậy thì thật ngại quá”.
“Chúng tôi đưa bà ta tới bờ sông Mặc Uyên, mặc dù tôi không tự tay giết chết bà ta, nhưng tôi trực tiếp đẩy bà ta xuống!”
Mỗi một câu nói.
Đều giống như con dao hung hãn đâm sâu vào trái tim Dạ Huyền. Khi câu nói cuối cùng vang lên.
Dạ Huyền trực tiếp lao lên.
Đầu người được ngưng tụ bởi sương máu nổ tung, bị Dạ Huyền đánh xuyên qua.
Sương máu lại ngưng tụ một lần nữa: “Ha ha, anh trai tốt của tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670343/chuong-4504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.