Diệp Bắc Minh một bước lướt tới, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay chĩa thẳng về phía đan điền của hắn!
"Không... xin cậu đừng phế bỏ tôi.... Diệp Bắc Minh có gì từ...” Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đâm xuyên qua!
Vu Cửu cảm giác được đan điền trong cơ thể mình như bị xé rách, toàn thân đau đớn gần như co rúm một chỗ, tựa như một con chó chết bay ra ngoài!
Phép tắc thời gian, tầng thứ hai, giải trừ! “Chuyện gì xảy ra vậy?” Diệp Thanh Lam choáng váng đến mức không khép nổi miệng.
Bà còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra thì đan điền của Vu Cửu đã bị con trai chém nát rồi? Còn khiến hắn lăn lộn dưới đất kêu gào?
Hai mắt Dạ Huyền sáng lên: “Phép tắc thời gian, nhất định là phép tắc thời gian!”
Diệp Bắc Minh lúc này đã đi tới trước người Vu Cửu! Vu Cửu nào còn dáng vẻ ngạo nghễ điềm tĩnh vừa rồi! Hai tay hắn bấu xuống đất, không ngừng hoảng loạn lùi về sau!
“Diệp Bắc Minh... trai của Dạ Huyền...
. ồ không, cậu Diệp... không đúng không đúng, cậu là con
“Thiếu điện hạ, cậu là thiếu điện hạ... tôi là con chó trung thành nhất của cậu, cậu không thể giết tôi được”, đối mặt với cái chết, tôn nghiêm căn bản không là gì cả!
Dạ Huyền quát lên: “Minh Nhi, kẻ này là một trong ba tên đã khiến Hoa tộc thượng cổ tại đại lục Hỗn Độn lúc đầu bị diệt tộc!”
“Là mày?” Diệp Bắc Minh nheo mắt. Vu Cửu vội vàng gật đầu: "Đúng... là tôi”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670341/chuong-4502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.