Anh cũng lười phải nghĩa nhiều, đi thẳng về hướng đại lục Thiên Ma.
Đại lục Thiên Ma, Vạn Ma Cốc.
Xung quanh được bao bọc bởi những vách đá cao vạn trượng. Trên vách đá cao, có hàng vạn hang quỷ.
Ma khí trào ra từ hang động.
Dưới vách đá là một quảng trường rộng lớn, trên mặt đất khắc đầy phù văn của ma tộc.
Ba đạo thân ảnh đang ngồi xếp bằng. Chính là ba người Dạ Huyền, Diệp Thanh Lam, Lạc Khuynh Thành.
Nó giống hệt như hình ảnh mà Diệp Bắc Minh đã nhìn thấy trước đó.
Điểm khác biệt duy nhất là phía sau ba người, có một thanh niên đứng chắp †ay, mặt không biểu cảm đang lắc đầu: “Dạ Huyền, đồ phế vật nhà ông, bổn ông tử ở đây đợi ông đã gần 70 năm!”!
“Bảy mươi năm qua, toàn bộ đại lục Thiên Ma đã bị tôi giết hết!”
“Nếu không phải trong người ông có huyết mạch của Thiên Ma Thượng Cổ, tôi sớm đã một tát tát chết ông!”
“Bổn công tử hiện giờ thật sự đã hết kiên nhẫn rồi! Tôi thậm chí còn nghi ngờ, thứ kia có ở đây hay không?”
“Tôi cho ông thêm một ngày nữa, nếu còn không tìm thấy!”
“Ba người các người sẽ phải chết ở đây!”
Vừa nói.
Ánh mắt người thanh niên sầm xuống, rơi xuống người Diệp Thanh Lam. Một cỗ khí tức cực kỳ cường đại quét tới.
“Phụt..., Diệp Thanh Lam phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay ra ngoài.
Xương sườn gãy đứt. “Lam Nhil”
Sắc mặt Dạ Huyền tái nhớt, lo lắng gào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670339/chuong-4500.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.