Chương trước
Chương sau
Nhìn Diệp Bắc Minh rời đi, hai mắt Lục Hách Tuyên đỏ ngầu.

Một mặt là vì đố ky, một mặt là do lòng tham: “Nếu toàn bộ số đá tinh thần đó đổi thành tài nguyên tu võ cho mình, ắt hẳn mình cũng có thể đột phá tới cảnh giới Đạo Tôn đi?”

“Con tốt nhất đừng trêu chọc tới Diệp Bắc Minh nữa!”

Lục Tả Xương nghiêm mặt cảnh cáo.

Lục Hách Tuyên kinh hãi, đành nở nụ cười gượng gạo: “Cha, con chắc chắn sẽ không tìm hắn gây rắc rối nữa”.

Nhưng sự hận thù trong lòng lại càng bùng cháy mãnh liệt! Không gây phiền toái nữa? Làm sao có thểi

Một lúc sau, Hạ Nhược Tuyết dẫn Diệp Bắc Minh đi vào nơi sâu phía sau núi, đến tận cùng một thung lũng!

Trước mắt họ là sáu cánh cửa đồng cổ đứng sừng sững!

“Đệ tử Hạ Nhược Tuyết tham kiến sáu vị lão tổI”

Hạ Nhược Tuyết khụy một gối hành lễ.

“Ừn”.

Đằng sau một trong những cánh cửa đồng, một giọng nói già nua bỗng vang lên: “Nhược Tuyết, con làm tốt lắm! Con lĩnh ngộ được mấy phần truyền thừa của Thương Khung Kiếm chủ rồi?”

Hạ Nhược Tuyết đáp: “Bảy tám phần ạ”.

Sự im lặng chết chóc thoáng chốc bao trọn lấy không khí sau cánh cửa đồng!

Giây tiếp theo liền vang lên mấy tiếng hô hưng phất Tốt lắm!”

“Bảy tám phần? Tốt!

“Quá tốt rồi, không hổ là thể Kiếm Tâm!” “Nhược Tuyết, từ bây giờ con chính là đệ tử thân truyền của ta!”

“Nếu con đột phá tới Đạo Tôn trung kỳ, chúng ta sẽ lập tức để con nắm giữ Thương Khung Kiếm Tông, ngồi lên chiếc ghế tông chủ!”

Hạ Nhược Tuyết cười đạm mạc: “Cảm ơn các vị lão tổ đã ưu ái!”

"Được rồi, con lui xuống đi, chúng ta muốn nói riêng vài câu với cậu Diệp”. “Cái này..."

Hạ Nhược Tuyết khế cau mày, có chút lo lắng.

Diệp Bắc Minh mỉm cười vỗ nhẹ tay cô: “Yên tâm, lão tổ sẽ không làm khó anh đâu”.

“Được, em ở ngoài đợi anh”, Hạ Nhược Tuyết nói xong liền xoay người rời đi.

Một giọng nói uy nghiêm vang lên: "Cậu Diệp, nể mặt Nhược Tuyết lão phu sẽ không vòng vo nữa”.

“Vừa rồi nể mặt Nhược Tuyết, chúng tôi đã đắc tội với không ít thế lực vì cậu, tin rằng cậu Diệp cũng sẽ không vô liêm sỉ đến mức mãi ỷ lại vào Thương Khung

Kiếm Tông mà không rời đi chứ?”

Khóe miệng Diệp Bắc Minh vẽ lên ý cười.

Anh hiểu rồi. Đây chính là lệnh đuổi khách mà.

“Các vị tiền bối, tôi hiểu, tôi sẽ lập tức rời khỏi Thương Khung Kiếm Tông!”, cho dù Thương Khung Kiếm Tông yêu cầu anh ở lại anh cũng không nguyện ý.

Chỉ cần biết Nhược Tuyết vẫn ổn là được! "Được, cảm ơn cậu Diệp đã thông cảm, cậu có thể đi rồi”. Diệp Bắc Minh dứt khoát đi ra khỏi thung lũng.

Phía sau lại vọng tới một câu: “Cậu Diệp, đừng nói ra chuyện này là do chúng †ôi yêu cầu”.

"Yên tâm đi!" Diệp Bắc Minh cười vui vẻ.

'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút phẫn nộ: “Mẹ kiếp! Những lão già này giả vờ cái gì cơ chứ?”

“Cha mẹ tôi, Nhược Giai, Tôn Thiến, còn có Đông Phương Xá Nguyệt vẫn chưa tìm được”.

“Hai vị sư tỷ còn đang ở Luân Hồi tông, Thương Khung Kiếm Tông không giữ tôi lại càng tốt, tôi đỡ phải từ chối”.

“Bất luận cậu nói thế nào, tôi vẫn rất tức giận, mấy lão già khốn kiếp kia dựa vào đâu?”

“Thứ ngu xuẩn có mắt như mù!” Diệp Bắc Minh phì cười, cũng không đáp lại. Chờ cho đến khi bóng dáng anh hoàn toàn biến mất.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.