Chương trước
Chương sau
Lập tức truyền âm cho tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Tiểu Tháp, đến ông cũng không tìm được tin tức cuả cha mẹ tôi, thuật Thôi Diễn thật sự có thể sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Càn khôn vô cực của bổn tháp, nguyên lý theo dõi vạn dặm là phép tắc thông suốt với vạn giới!"

“Nói đơn giản hơn chính là, quét qua tất cả các mặt cắt vũ trụ một lần!”

“Nếu như có tin tức về cha mẹ cậu, có thể lập tức cảm nhận được!”

“Đồng thời, nếu hơi thở của bọn họ bị chặn bởi pháp trận hoặc bí cảnh, di tích và những thứ tương tự, bổn tháp đương nhiên sế không thể tìm thấy!”

“Thuật Thôi Diễn thì lại khác...”

“Khác thế nào?”, Diệp Bắc Minh có chút ngạc nhiên.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Thuật Thiên Cơ, thực chất là một loại dự đoán!”

“Không có bất kỳ cứ chứng cứ gì, nhưng lại có một cỗ năng lực thần bí có thể đoán trước được một vài chuyện!”

“Cho dù là bổn Tháp, cũng không thể giải thích được đạo lý trong đó!”

Diệp Bắc Minh thật sự kinh hãi.

Đây là lần đầu tiên tháp Càn Khôn Trấn Ngục không hiểu một chuyện gì đó. “Đồ nhi, đừng ngây ra nữa, đi theo ta!”

Giọng nói của Thiên Cơ lão nhân vang lên.

Dẫn theo ba người Hướng Ly Ly, Lục Linh Nhi và Nghê Hoàng leo lên bậc thang ngọc của đại điện đổ nát.

Diệp Bắc Minh nhanh chóng đi theo.

Thiên Cơ lão nhân có chút cảm khái mà thở dài: “Vi sư đã rời khỏi tông môn 10 vạn năm, không ngờ khi quay lại, nơi đây chỉ còn một mảnh hoang tàn!”

“Sư phụ, người bao nhiêu tuổi ạ?” Diệp Bắc Minh kinh ngạc.

Thiên Cơ lão nhân lộ ra nụ cười nhân từ: “Vi sư năm nay 13 vạn 9 nghìn 771 tuổi!”

“Vãi..." Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật.

Thiên Cơ lão nhân liếc nhìn tàn tích của Thiên Cơ Môn: “Được rồi đồ nhi, con thử cảm giác sự tồn tại của toàn bộ Thiên Cơ Môn, xem có lĩnh ngộ gì không!”

Vừa nói.

Ánh mắt rơi trên ba người Lục Linh Nhi, Nghê Hoàng và Hướng Ly Ly.

“Mọi người cũng thử xem, nếu có lĩnh ngộ, thì đó là tạo hóa của các người!” Nói xong, bèn tìm một hòn đá khoanh chân ngồi xuống.

Nhắm mắt lại, dường như tất cả không liên quan đến mình vậy.

Diệp Bắc Minh có chút buồn bực: “Sư phụ, người đây là không quản nữa à?” “Thiên cơ không thể tiết lộ!”

Thiên Cơ lão nhân phun ra một câu, thật sự không để ý đến Diệp Bắc Minh nữa.

Mấy người đã đi vòng quanh Thiên Cơ Môn mấy vòng rồi.

Sơn môn.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không có thu hoạch gì!”

Lục Linh Nhi nói: “Sư phụ rốt cuộc có ý gì? Cũng không tiết lộ chút gì hết!” Diệp Bắc Minh lắc đầu, trong lòng không khỏi sầu não. “Ha ha ha, nhóc con, thiên phú của cậu không mạnh như tôi tưởng nhỉ!”

'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười thành tiếng: “Xem ra thiên phú yêu nghiệt mà cậu vẫn luôn kiêu ngạo, phải thất bại ở Thiên Cơ Môn này rồi!”

Diệp Bắc Minh phun ra một câu: “Có gì mà phải cười trên nỗi đau của người khác chứ?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.