Chương trước
Chương sau
"Hạng tư, Thương Bình lão nhân! 3690 viên!"

"Hạng bảy, Hàn Tử Chân! 3200 viên!" "Hạng tám, Hàn Tử Linh! 3196 viên!"

"Hạng chín, Lục Thiêu! 3001 viên!"

"Hạng một trăm..."

Lão giả áo xám đọc một hơi hết danh sách: "100 người này tiến vào vòng hai, những người còn lại tiếp tục cố gắng vào lần tới!"

"Nghỉ ngơi nửa canh giờ, cửa thứ hai sẽ bắt đầu đúng giờ."

Lão giả áo xám vừa nói xong, chuẩn bị đi.

Đột nhiên.

Một giọng nói thản nhiên vang lên: "Tôi thấy không cần phải thế đâu!" Xoetl

Mọi người sửng sốt, cả đám quay sang nhìn Diệp Bắc Minh!

Lão giả áo xám nhíu mày: "Diệp Bắc Minh, cậu nói vậy là ý gì?"

Diệp Bắc Minh cười: 'Ý tôi là, không cần thiết phải đợi nửa tiếng nữa, và cũng không cần cửa thứ hai gì đó nữa!"

"Vào luôn vòng cuối thì sao? Quán quân đại hội Thiên Đan, tôi cầm chắc rồi!" "Dù sao mấy người cũng chỉ tới cho đủ số lượng thôi!"

Anh vừa dứt lời.

Toàn trường xôn xao!

"Diệp Bắc Minh, cậu mạnh miệng thật đấy!"

"Cậu chỉ mới dành hạng nhất ở cửa thứ nhất thôi, thế mà cậu dám bảo cậu cầm chắc hạng nhất của đại hội Thiên Đan ư2”

"Nhóc con, cậu tưởng cậu không dùng đan đỉnh, một giờ luyện ra hơn ba nghìn viên đan dược tôn phẩm có chín đạo đan văn, đan mạc hoàn mỹ thì cậu giỏi lắm à?"

Rất nhiều người lên án!

Diệp Bắc Minh thật sự quá kiêu ngạo!

Thiên Cơ lão nhân sợ đến nỗi mí mắt giật giật!

Lục Linh Nhi nuốt nước miếng: "Sư phụ, người bói toán vô địch, người có bói được màn này không?”

Bảo Kiếm Phong cũng sửng sốt, không rõ rốt cuộc Diệp Bắc Minh muốn làm cái gì!

Thương Bình lão nhân đen mặt: "Diệp Bắc Minh, đúng là cậu có chút thiên phú trên lĩnh vực luyện đan, nhưng cậu cũng mạnh miệng quá rồi đấy!"

Hỏa Mãng đại sư nói với giọng ồm ồm: "Nhóc con, cậu phải biết núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn!"

"Cậu nói vậy, rất dễ đắc tội người khác!" Diệp Bắc Minh cười: "Xin lỗi, cho dù tôi có đắc tội các ông, thì sao?"

Toàn trường sôi trào!

Đù mét!

Con mẹ nó, nói thế thì cũng kiêu ngạo quá đi! Đám tám người thủ hộ bên lão giả áo xám cũng nhíu chặt chân mày!

Sau khi trao đổi kín với nhau qua truyền âm, lão giả áo xám nhìn về phía 99 tuyển thủ còn lại: "Mọi người nghĩ sao?"

Thương Bình lão nhân bước lên một bước nói: "Lão phu đồng ý!" Cổ U lạnh lùng gật đầu: "Lão phu cũng đồng ý!"

Hỏa Mãng đại sư nổi giận đùng đùng nói: "Lão phu cũng đồng ý, nhưng lão phu có điều kiện!"

"Nếu cậu ta mà thua, thì phải quỳ xuống dập đầu nhận sai với toàn bộ đan sư đang có mặt trên quảng trường Linh Quy, rồi thừa nhận vừa nãy mình xuất khẩu cuồng ngôn!"

"Ngoài ra, cả đời này không được nhắc đến hai chữ luyện đan!"

"Được! Tội đồng ý!"

"Chúng tôi cũng đồng ý!"

Quảng trường xôn xao ầm ï, bất luận có phải đan sư hay không, mọi người đều cao giọng hô to!

"HítU!"

Lục Thiêu hít một ngụm khí lạnh, cảnh này đáng sợ quát!

Diệp Bắc Minh đã làm cho nhiều người tức giận, cậu ta chết chắc rồi!

Lão giả áo xám gật đầu: "Được, nếu mọi người đều có không ý kiến! Lão phu cũng không nói thêm gì nữa, chúng ta sẽ tới luôn vòng cuối của đại hội Thiên Đan!"

"Vẫn theo quy tắc cũ, đề thi năm trong tượng Linh Quy Thiên Tôn!"

"Mọi người vận thần hồn giao tiếp với tượng Linh Quy thiên tôn, thì sẽ nhận được một đan phương! Chỉ cần ai luyện chế ra đan dược viết trên đan phương đầu tiên, người đó sẽ dành chiến thẳng!"

"Bắt đầu!"


"Đùi"

Vào khoảnh khắc Diệp Bắc Minh nhìn thấy đan phương trong đầu mình, anh không kìm được bật ra câu chửi thề, sau đó anh hít một ngụm khí lạnh nói: "Xì! Tiểu Tháp, Linh Quy thiên tôn đang chơi tôi à?"

Đan phương trong đầu Diệp Bắc Minh.

Hiện ra ba chữ rõ ràng: Quy Linh đan!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.