Diệp Bắc Minh nhắm mắt lại, chẳng thèm để ý.
Anh đang nghĩ thầm.
Nếu mình mà có thêm một viên Quy Linh đan nữa, chắc chắn có thể tiến vào. cảnh giới Ngộ Đạo, có khi còn lên luôn cảnh giới Hợp Đạo ý chứ?
"Này cậu kia, cậu sợ à? Không tự tin vào bản thân hả?"
Lục Thiêu vẫn không tha.
Diệp Bắc Minh vẫn nhắm mắt.
"Ha ha ha ha”
Lục Thiêu cười run cả vai: "Sợ thì nhận đi, cậu ăn một viên Quy Linh đan mới thăng được lên cảnh giới Đạo Tổ! Chắc trước đây cậu đã chịu nhiều khổ cực lắm nhỉ?"
"Năm nay cậu bao nhiêu tuổi? Hai vạn tuổi hay ba vạn tuổi?"
"Năm nay bản công tử mười ba nghìn tuổi, đang ở cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong! Viên Quy Linh đan này tôi buộc phải chiếm được!"
"Đợi tôi giành được viên Quy Linh đan này, tôi có thể tiến vào cảnh giới Đạo Tôn ở tuổi mười ba nghìn! Đến lúc đó, cậu sẽ biết cái gì gọi là người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn!”
Diệp Bắc Minh còn chẳng cảm thấy tức giận một tí nào!
Trong lòng dư ra cảm giác cạn lời!
Cái tên này, sao mà lắm trò thết
Hàn Tử Chân và Hàn Tử Linh đang ở bên cạnh quay đầu nhìn sang.
Lục Thiêu cứ nói dai, Diệp Bắc Minh thì trả lời một chữ cũng lười.
lệp Bắc Minh, vì sao cậu không nói gì? Trả lời bản công tử đi!" Nói
ột phát cả tràng dài, thế mà Diệp Bắc Minh chẳng thèm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670253/chuong-4414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.