“Vậy sao?” Diệp Bắc Minh buồn cười lắc đầu! Anh đột nhiên gầm lên một tiếng: “Quyền Càn Khôn Trấn Ngục!”
Cái bóng khổng lồ cao vạn trượng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện sau lưng anh đấm ra một quyền!
Cái bóng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục theo đó nghiền ép lên, răng rắc! Sau một tiếng vang giòn giã, trận pháp Dẫn Hồn giống như một mặt gương xu: từng vết nứt rạn ra tứ phía rồi nổ tung, tất cả ác quỷ đều gào lên thảm thiết tiếng và biến mất!
Trận pháp bị cưỡng chế phá vỡ! Bốn người bị cắn trả, đều phun ra một ngụm máu!
Diệp Bắc Minh ngắm chuẩn hướng của Giang Tiên Nhi, một bước đi tới bóp. lấy chiếc cổ trắng ngần của cô ta rồi nhấc lên cao!
“Anh Bắc Minh.... em sai rồi, đừng...” Giang Tiên Nhi đáng thương cầu xin!
Trong lòng bàn tay Diệp Bắc Minh xuất hiện mười ba cây kim vàng, trong chớp mắt đã đâm sâu vào cơ thể cô ta!
“AI Đau quá, đây là thứ gì? Đau quá... Giết tôi đi, xin anh mau giết tôi đi!”, Giang Tiên Nhi điên cuồng la hét, toàn thân run rẩy kịch liệt.
Cả người thoắt cả thấm đẫm mồ hôi lạnh giống như vừa vớt lên từ hồ nước! “Cái này...
Chứng kiến cảnh này, con ngươi Tôn Nhiễm, Chu Phù Dung, Giang Tuyên Nhi đều co rút lại!
Diệp Bắc Minh không quan tâm tới ba người họ, mà tiện tay ném Giang Tiên Nhi sang một bên: “Nấp lâu như vậy còn chưa định đi ra sao?”
"Ha ha ha! Nhóc con, cậu quả nhiên có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670231/chuong-4392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.