Chương trước
Chương sau
“Ha ha, em còn xấu hổ nữa, bọn chị trước sau gì cũng là người của em”.

Chu Lạc Ly che miệng cười khúc khích, đôi mắt xinh đẹp lay động: “Chỉ đợi xem khi nào thì em ăn các sư tỷ thôi, thân thể của chị em tự quyết định!”

“Em thích thế nào, thì tạo hình thế ấy!”

Thần hồn của tứ sư tỷ dung nhập với cơ thể mới, đôi mắt đẹp mở ra: “Em ân sủng nó đi!”

Diệp Bắc Minh có chút ngại ngùng, không nói gì thêm nữa.

Thân thể bằng xương bằng thịt của Chu Lạc Ly xuất hiện, khí chất siêu việt, nhac sắc khuynh thành.

Giống hệt như hình dáng ban đầu của Chu Lạc Ly. “Tam sư tỷ, đến lượt chị rồi!” Lời nói vừa dứt.

Thần hồn của tam sư tỷ Tiểu Độc Tiên từ bia mộ lao ra, vẻ mặt cô ngượng ngùng, giống như cô dâu nhỏ mới về nhà chồng vậy.

Cô thẹn thùng ngước nhìn Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, có thể đừng nhìn thân thể chị không?”

Mười vị sư tỷ thì tam sư tỷ có tính cách hướng nội nhất.

€ó lẽ do bẩm sinh là độc thể, thế nên cô luôn ẩn mình sau chiếc áo choàng. Cả đời này e rằng ngoại trừ lúc sinh ra, chưa ai từng thấy cơ thể của cô. Thế nên.

Cho dù là đối mặt với Diệp Bắc Minh, tiểu Độc Tiên cũng xấu hổ như vậy. “Tam sư tỷ, hãy tin eml”

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh chân thành.

“Ừm".

Tiểu Độc Tiên gật đầu, Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, thần hồn chủ động ôm lấy cô.

Giây phút thần hồn hai người tiếp xúc, thần hồn của Tiểu Độc Tiên khẽ run lên, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.

Dường như có một dòng điện chạy qua thần hồn vậy.

Diệp Bắc Minh vô cùng dịu dàng, sau khi biết được mọi thứ trên thân thể tam sư tỷ, anh tái tạo ra một thân thể tinh khiết như ngọc.

Trong bùn mà không bị nhiễm bẩn.

Như nụ hoa hé nở.

“Cảm ơn tiểu sư đệ!”

Tiểu Độc Tiên xấu hổ cười một tiếng, thần hồn dung nhập vào thân thể mới. “Nhị sư tỷ, tới lượt chị!”

“Được!”

Thiên Nhận Băng vô cùng bình tĩnh, thần hồn chủ động đến trước mặt Diệp Bắc Minh, dung nhập với anh.

Sau một khắc mới quyến luyến tách ra.

Diệp Bắc Minh dùng giọt tỉnh huyết Hỗn Độn cuối cùng dung hợp với Hỗn Độn Mẫu Thạch.

Vài giây sau.

Một người phụ nữ với đôi mắt đẹp, mái tóc đen như thác nước, khí chất như đóa tuyết liên trên đỉnh núi băng xuất hiện.

Mặc dù không mảnh vải che thân, nhưng lại khiến người ta không cảm thấy bất kì suy nghĩ không tôn trọng nào.

“Tiểu sư đệ, vất vả rồi Thiên Nhận Băng cười, thần hồn nhập vào thân thể mới.

Diệp Bắc Minh liếc nhìn bảy vị sư tỷ, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng: “Các sư tỷ, mọi người trở về nghĩa địa Hỗn Độn nghỉ ngơi một thời gian, em đi trước đây!”

“Phụt... ha ha ha, xem em sợ chưa kìa!” “Tiểu sư đệ, em sợ cái gì nào?”

“Mọi người đều chân thành với nhau, chẳng nhẽ bọn chị còn có thể ăn thịt em sao?”

“Cáo từi”

Thần hồn Diệp Bắc Minh biến mất như một làn khói, nhếch nhác rời khỏi nghĩa địa Hỗn Độn.

Còn ở lại đây phút nào nữa, anh sợ rằng thần hồn của mình sẽ tan vỡ mà chết mất.

Sau khi rời khỏi nghĩa địa Hỗn Độn, âm thanh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, bổn tháp cảm thấy khí huyết của cậu quay cuồng, trong cơ thể như bị một ngọn lửa thiêu đốt!”

“Sao vậy? Gặp phải rắc rối trong quá trình tái tạo thân thể à?”

Mặt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Không...”

Cùng lúc đó, tại cửa lớn nhà họ Sở.


Đã một giờ trôi qua, bao gồm cả 5 lão tổ cảnh giới Đạo Tổ trung kỳ đều đứng bất động.

Đột nhiên. Rầm rầm rầm!

Hư không xuất hiện một trận dao động, mấy bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt người nhà họ Sở.

Đi đầu là một lão giả đứng trên không trung, nhìn xuống và nói: “Lão phu Bảo Kiếm Phong của Luân Hồi Tông, để mọi người chờ lâu rồi!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.