“Anh Diệp, đây chính là tinh huyết mà anh cần!” Diệp Bắc Minh kinh ngạc không thôi, đưa tay nhận lấy, gỡ bỏ cấm chế và nhìn thấy một cỗ khí tức của Hỗn Độn lao ra: “Qủa nhiên là tinh huyết Hỗn Độn,
đại ân của cô Sở Diệp Bắc Minh tôi sẽ nhớ kỹ!”
“Còn một chuyện nữa tôi muốn nhờ vả, hi vọng nhà họ Sở có thể cho tôi mượn một con thuyền để đi đến hồ Hỗn Độn Long!”
Sở Y Thủy gật đầu: “Được...”
Ở một bên khác, đám người Giang Tiên Nhi trở về phòng bao chữ Địa số một.
“Tức chết đi mất, thằng ranh đó dựa vào cái gì chứ? Rượu mừng không muốn muốn rượu phạt, vật mà trước mặt nhiều người dám từ chối Tiên Nhil”, Giang Tuyên Nhi tức giận đập bàn, đôi mắt đẹp tràn đầy giận dữ.
Giang Tiên Nhi ngồi ở một bên, sắc mặt âm trầm.
Không nói một lời.
Trong lòng có chút bất lực.
Cô ta hiểu những người như Diệp Bắc Minh, mắt cao hơn đầu, hăng hái hăm hở, tuyệt đối là loại người thích mềm mỏng.
Nếu không phải do Giang Tuyên Nhi vênh váo tự đắc, nói không chừng vừa rồi thật sự có thể mời Diệp Bắc Minh ăn cơm.
“Sư phụ, xin lỗi, con thất bại rồi!” Giang Tiên Nhi lạnh lùng truyền âm.
Trong đầu cô ta vang lên giọng nói của một bà lão: “Đây cũng không coi là thất bại gì cả, con còn rất nhiều cơ hội khác nữa!”
“Thằng nhóc này khá đặc biệt, vừa rồi lúc con ôm nó sư phụ đã cảm thấy được một cỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670221/chuong-4382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.