Cùng lúc đó, nhà họ Đường ở đại lục Linh Mộc.
Đường Lạc Âm quỳ gối trước của lớn nhà họ Đường, mặc cho mưa lớn xối xả rơi trên người, nước mắt hòa theo mưa: “Xin các người, cho tôi vào gặp ông nội lần cuối, làm ơn đi mà!”
“Đường Lạc Âm, cô còn có mặt mũi mà quay về à?”
“Loại người mang lại vận xui như cô!”
“Nếu không vì cô, sao lão gia có thể tức chết chứ?”
Hạ nhân nhà họ Đường dùng những lời lẽ khó nghe mắng mỏ cô.
Lúc này.
Một người phụ nữ mặc hiếu phục bước ra từ cửa lớn, đứng trên bậc thang lạnh lùng nhìn Đường Lạc Âm: “Lúc còn sống, ông nội cưng chiều cô nhất!”
“Cô biết rõ sức khỏe ông nội không tốt, vì sao còn khiến ông ấy tức giận?”
“Nếu không phải cô khiến ông nội tức đến nỗi nôn ra máu, thì làm sao ông ấy lại chết chứ?”
“Cô phải biết rằng, ông nội đã bị cô làm cho tức chết!”
Đường Lạc Âm cúi đầu, cắn chặt môi đỏ nói: “Chị Vận, tôi xin lỗi, tôi thật sự không biết...”
Đôi mắt đỏ hoe.
Cô ta nằm mơ cũng không ngờ rằng, ông nội đã đột ngột qua đời vào ngày thứ hai cô ta rời khỏi gia tộc.
Khi trở về đại lục Linh Mộc, thi thể của ông nội đã nằm đó được nửa tháng. Hôm nay là ngày hạ huyệt.
“Hừt”
Đường Vận cười lạnh: “Xin lỗi có tác dụng gì?”
Đường Lạc Âm ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu: “Chị Đường Vận, em cầu xin chị, xin cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670172/chuong-4333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.