Nụ cười của Viên Lục đông cứng, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coil VùI!
Một cỗ sát khí ngập trời bùng ra, gần mười vạn tu võ giả xung quanh căn bản không ngăn nổi cỗ sát khí này!
Bịch! Họ quỳ xuống đất như cắt lúa, thân thể run rẩy!
“Nhóc con, mày biết mình đang nói gì không?” Khóe mắt Viên Lục co giật, nếu đây không phải là Thành Thiên Giai, Diệp Bắc Minh đã hóa thành hư vô rồi!
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Tai anh điếc rồi hả? Hạng 863 Bảng Thiên Giai mà tai còn không nghe rõ à?"
Trời ơilII
"Lại... lại còn chọc tức nữa sao?" Có người há miệng.
Vù-!
Đôi mắt của Viên Lục quét qua!
"Viên công tử, xin lỗi, tôi..."
Người này sợ run lên, bịch một tiếng tim nổ tung! Lại bị dọa chết tươi!!! Lại nhìn Diệp Bắc Minh... Đệt!
Anh lại phớt lờ ánh mắt của Viên Lục, phớt lờ ánh mắt của hơn trăm vạn người, trực tiếp đi về phía sâu trong Thành Thiên Giail
Hướng Ly Ly cũng ngây người! Giây tiếp theo, cô ta phản ứng lại nhanh chóng đuổi theo! Chỉ còn lại Viên Lục không ngừng cười lạnh: "Haha... hahaha..."
"Diệp Bắc Minh, anh thật sự không sợ chết sao? Hay là anh đến Thành Thiên Giai chính là để chịu chết?"
Hướng Ly Ly đuổi theo, không nhịn được hỏi. Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Tại sao lại nói vậy?"
Hướng Ly Ly nghiêm túc nhìn anh: "Anh nói xem? Thứ nhất, tôi không tin anh không biết quy củ không được ra tay ở Thành Thiên Giail"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670144/chuong-4305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.