Chương trước
Chương sau
Vương Quỳnh trợn to đôi mắt đẹp, há hốc miệng: "Diệp Bắc Minh, anh điên rồi!"

Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Y Thủy hiện đầy vẻ khiếp sợ!

Hai lão giả Nhập Đạo cảnh từ đầu đến cuối không thèm liếc nhìn Diệp Bắc Minh, giờ cũng không khỏi nhìn anh một cái thật sâu!

Sở Nguyên Bá mỉm cười đầy nghiền ngẫm: "Vậy nên, nếu tôi diệt cả tộc của anh!"

"Anh cũng sẽ không màng tất cả mà tìm tôi báo thù?"

Diệp Bắc Minh gật đầu khẳng định: "Tôi sẽ tự tay giết anh!" Sát ý không hề che giấu chút nào!

"XI,

Vương Quỳnh hít vào một hơi lạnh!

Gô ta xác định tên nhóc này thật sự điên rồi!

Một tên điên thật sự!

Sở Nguyên Bá cười sằng sặc: "Ha ha ha ha! May mà anh không phải bọn họ, nếu không anh sẽ biết thế nào gọi là tuyệt vọng thật sự!”

Sau khi Diệp Bắc Minh rời đi.

Một trong hai lão giả Nhập Đạo cảnh cúi đầu tiến lên: "Công tử, có cần điều tra tên Diệp Bắc Minh này không?"

Sở Nguyên Bá duỗi người một cái: "Một con kiến có chút bí mật nhỏ, không có gì đáng điều tra!"

"Nhưng mà, tôi cũng rất sẵn lòng để hắn nếm trải một chút thế nào gọi là tuyệt vọng thật sự!"

"Thông báo về cuộc chiến tỷ thí ở đảo Thiên Giai, sắp xếp cho hắn một chút!" Sở Y Thủy im lặng nhìn tất cả những điều này. Lông mày nhíu chặt lại!

Trong lòng dâng lên một cơn ớn lạnh!

Trên đường về phòng.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm: "Tên nhóc, vừa rồi cậu thật sự quá kích động!"

Diệp Bắc Minh tự tin lắc đầu: "Lần đầu tôi gặp Sở Nguyên Bá, nhưng loại người này không phải lần đầu tôi gặp!"

"Hắn tự tin đến mức tự phụ, không thể nào nuốt lời trước mặt mọi người!" "Tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi!"

Trở về cửa căn phòng, đẩy cửa bước vào.

Bên trong tối đen như mực!

"Hoàng Nhi?"

Diệp Bắc Minh gọi một tiếng, nhưng không có ai trả lời.

Đột nhiên.

Phía sau truyền đến một tiếng kiếm, một đạo kiếm khí gần như dán sát qua da đầu Diệp Bắc Minh lóe lên rồi biến mất!

May mà Diệp Bắc Minh phản ứng nhanh, mới tránh được một kích!

Rầm! Một tiếng động trầm đục vang lên, cửa căn phòng đóng lại!

Tiếng quát khẽ của một người phụ nữ vang lên: "Nhóc con! Mày làm hỏng kế hoạch của bọn tao! Đáng chết!"

Vút! Vút! Vút! Vút! Kiếm khí tung hoành, kiếm ảnh lẫn lộn! Liên tục nhanh chóng đánh về phía Diệp Bắc Minh!

Trong lòng Diệp Bắc Minh nghẹn một đống lửa giận, những người này không biết tốt xấu, lại còn muốn ám sát mình?

Một quyền đánh ra! Gầm!

Một con rồng máu từ nắm đấm xông ra, hung hăng đập lên trường kiếm của người phụ nữ!

Huyết quang soi sáng cả đại sảnh, chiếu rọi khuôn mặt trắng bệch xinh đẹp. của người phụ nữ!

Keng! Trường kiếm tuột tay bay ra!

Dư uy của rồng máu rơi xuống ngực người phụ nữ, đánh bay cô ta ra ngoài, cô ta phun ra một ngụm máu tươi nằm trên đất!

Đèn pha lê sáng lên! Cả căn phòng sáng trưng!

Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: "Tôi cứu các người, các người lại còn muốn ám sát tôi?"

Người phụ nữ phun ra một ngụm máu tươi: "HừI Mèo khóc chuột giả từ bi!" "Nếu không phải do mày, bọn tao đã thành công rồi!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Nếu không có tôi, các người quả thật có thể thành công!"

"Nhưng nhiều nhất cũng chỉ giết được một Sở Y Thủy, đợi Sở Y Thủy chết, Sở Nguyên Bá vẫn có thể ra tay diệt sát tất cả các người!"

"Thậm chí, nhà họ Sở còn có lý do để tiếp tục truy sát những kẻ sót lại này!" Người phụ nữ mạnh miệng nói: "Giết một Sở Y Thủy, đã lời rồi!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu cười khẩy: "Một đám quân vô tổ chức, khó trách không làm nên chuyện!"

"Nếu là tôi, khi chưa có lực lượng có thể lật đổ nhà họ Sở, tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy!"

"Mày là ai?" Người phụ nữ giật mình. Diệp Bắc Minh lười nói nhảm với cô ta! Anh tìm kiếm một vòng trong phòng! Cuối cùng.

Trong phòng tắm của Nghê Hoàng, tìm thấy Nghê Hoàng bị trói gô lại, bị nhốt trong một trận pháp nhỏ!

Cô ta chỉ tạm thời bất tỉnh, không bị thương.

Có thể thấy người phụ nữ kia không phải kẻ tàn nhẫn!

Sau khi đánh thức Nghê Hoàng, Diệp Bắc Minh quay lại đại sảnh, người phụ nữ vẫn chưa rời đi.

Diệp Bắc Minh hơi bất đắc dĩ: "Tôi đã tha cho cô rồi, sao cô vẫn chưa đi?"

Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng: "Đồng bọn của tôi đều đã rời đi, bây giờ trên Tỉnh thuyền thì chỗ của cậu là an toàn nhất!"


Nghê Hoàng nuốt nước bọt: "Cô... cô đã làm gì tôi?”

Tiêu Sơ Nhiên cười lạnh: "Sau khi đánh ngất cô, để phòng ngừa cô có nguy hiểm!"

"Đương nhiên là lục soát thân thể cô rồi!" "êm

Khuôn mặt xinh đẹp của Nghê Hoàng đỏ bừng, trong lòng có một ngọn lửa giận bùng lên: "Lục soát thì lục soát, sao lại lục chỗ đó!!!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.