"Con chính là Thần Đế Khai Quốc của thần quốc Hoa tộc, lưu danh sử sách!" "Nhận lệnh của trời, trường thọ hưng thịnh!"
Cho dù Diệp Bắc Minh không có lòng xưng đết
Nghe thấy tám chữ này, cũng không nhịn được hít thở dồn dập.
Chỉ cần là đàn ông, có lẽ không ai nghe thấy tám chữ này mà không xúc động!
Một lúc sau.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Các sư phụ, xin tha thứ cho đồ nhi không biết tranh giành ham hư vinh.”
“Đồ nhị, thật sự không có lòng xưng đế” “Tại sao?" Nghe câu này, các vị sư phụ đều sửng sốt.
Diệp Bắc Minh cười giải thích: "Thứ nhất, đồ nhi không có hứng thú với quyền lợi, chỉ muốn bảo vệ người thân yêu nhất."
"Thứ hai..."
Con ngươi của Diệp Bắc Minh ngưng lại, nhìn về phía đại lục Bổn Nguyên: "Đồ nhi không cam lòng mãi ở lại đại lục Bổn Nguyên, muốn đi xem nơi võ đạo. phồn thịnh hơn!"
"Thứ ba, cũng là điểm quan trọng hơn!"
"Chỉ khi thực lực mạnh hơn, mới có tư cách đứng vững ở giới tu võ của rừng rậm Pháp Tắc!"
"Cho dù hôm nay con thành lập thần quốc Hoa tộc, ngày mai cũng có thể có người diệt được thần quốc Hoa tộc!"
"Mấy ngàn vạn năm trước, ba người trẻ tuổi từ thế giới Bổn Nguyên đến còn có thể lật đổ Hoa tộc đang ở đỉnh cao, thành lập thần quốc thì có ích gì chứ?"
"Thực lực không đủ mạnh, tất cả những thứ này đều vô nghĩa!" Nói xong một tràng.
Điều khiến Diệp Bắc Minh bất ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670115/chuong-4276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.