Chương trước
Chương sau
Ngẫm lại cũng đúng.

Với dung mạo và địa vị của Nghê Hoàng, lại luôn kề cận với anh Diệp.... thì mối quan hệ giữa họ sao có thể bình thường được đây?

Nhìn thấy biểu cảm này của Đường Lạc Âm, Nghê Hoàng khẽ cười: “Được rồi cô Đường à, cô cũng đừng nản lòng”.

“Bên cạnh Bắc Minh còn có rất nhiều phụ nữ, anh ấy còn có hai cô con gái nữal”

“Mọi người đều là phụ nữ với nhau, vậy tôi cứ nói thẳng vậy, nếu cô cũng thích anh ấy tôi sẽ không để ý”.

“Ngược lại hoa Tam Thế gì đó, cô đã biết nó ở trên Thiên Giới đảo thì hoàn toàn có thể tự mình đi tìm!”

“Như cô thấy đó, tình hình ở đây rất phức tạp, anh Diệp có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết!”

“Hơn nữa anh ấy còn có chuyện liên quan tới sư phụ, sư tỷ, việc của Hoa tộc đều chưa xử lý xong, thời gian mười ngày chưa chắc đã đủ!"

Nghê Hoàng nghĩ thầm nếu có thể thuyết phục Đường Lạc Âm rời đi là kết quả tốt nhất!

Đường Lạc Âm khẽ cắn cánh môi đỏ mọng, im lặng mà gật đầu.

Dường như đã hạ quyết tâm nào đó!

Nghê Hoàng nhanh chóng chuyển đề tài: thế nào vậy?”

Đúng rồi, hai người gặp nhau như

“Chuyện về hoa Tam Giới cô còn chưa nói đó!”

Đường Lạc Âm không chút giấu diếm thuật lại chuyện mình đã cứu mạng bố mẹ của Diệp Bắc Minh cho Nghê Hoàng nghe.

Hơn nữa cô chỉ còn sống được chưa đầy một tháng, nên liền đem chuyện cần hoa Tam Thế để cứu mạng nói ra.

“Hả?”

Nghê Hoàng hoàn toàn rối bời.

€ó chút không biết phải làm sao: “Cô... cô chỉ còn sống được một tháng?” “Ừ,

Đường Lạc Âm gật đầu.

“T: tôi không

Nghê Hoàng tự trách ghê gớm, vội vàng xin lỗi: “Cô Đường, xin lỗi cô,

“Không sao đâu”.

Đường Lạc Âm cười lắc đầu: “Tôi cảm thấy cô nói rất đúng, Thiên Giới đảo chỉ còn lại mười ngày!”.

“Anh Diệp lại bận rộn như vậy, với thực lực của anh ấy, mặc dù xác suất cao có thể đến Thiên Giới đảo nhưng chưa chắc đã tiến được vào Dị Hoả tông!”

“Cho dù anh ấy có thể tiến vào Dị Hoả tông, nhưng hoa Tam Giới quý giá như vậy họ có thể nhường lại cho tôi sao?”


Trong lòng Nghê Hoàng ngập tràn hối hận, cô ta căn bản không ngờ tới thân thế của Đường Lạc Âm lại thảm thương như vậy, vội vã hét lên: “Lạc Âm à, em đừng đi!”

“Em chỉ còn lại một tháng, sẽ chết người đó! Xin lỗi, tôi sai “Tôi chỉ là muốn em rời ra cậu Diệp, Lạc Âm à, đừng...” Vừa hét, Nghê Hoàng vừa điên cuồng lao tới phía trước truyền tống trận! Đáng tiếc là vẫn muộn một bước!

Đường Lạc Âm ngoan cố kích hoạt truyền tống trận, trong nháy mắt một nguồn sức mạnh cuốn tới, quét bay Nghê Hoàng khỏi màn sáng!

Mà bóng dáng của Đường Lạc Âm cũng đã biến mất!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.