“Mày lại còn dám cứ như thế mà đi? Để cho tao có cơ hội triệu tập người của Tù Tộc?”
Tù Sư hưng phấn vô cùng. Hắn ta sống lâu như vậy, chưa từng gặp đối thủ nào ngu ngốc như thế.
“Thằng nhãi, đưa thanh kiếm đó ra đây, tự phế võ công. Sau đó đưa Bổn Vương đến tổ địa Hoa Tộc!”
Tù Sư nheo mắt lại, găn lên từng chữ: “Nếu không! Mày! Phải! Chết!”
Diệp Bắc Minh đột nhiên bật cười: “Tù Sư, lúc trước tao rõ ràng có thể bắt mày kí khế ước linh hồn!”
“Biết tại sao tao không làm vậy không?” Ánh mắt Tù Sư lạnh lếo: “Là do mày tự cao tự đại!” “Không!”
Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười: “Có hai nguyên nhân, thứ nhất, tao muốn cho mày một cơ hội!”
“Bởi vì thực lực của Tù Tộc không tồi, nếu mày thật thà, tao có thể để Tù Tộc phục vụ cho tao, điều đó cũng không phải không thể”
“Thứ hai, nếu mày không thành thật, muốn đối phó với tao!”
“Vậy thì chắc chắn sẽ tập hợp tất cả cao thủ của Tù Tộc, đến lúc đó, tao sẽ một lưới bắt gọn, đỡ phải đi tìm từng người một!”
Lời vừa dứt.
Cả hội trường hoàn toàn im lặng! Một sự im lặng đến đáng sợ.
Một giây sau.
“Ha ha hai”
“Thăng ranh này nói gì cơ? Một lưới bắt gọn á?”
“Cười chết mất. Ha ha ha! Thằng nhãi, mày con mẹ nó điên rồi à?”
“Là ai cho mày lá gan ấy? Dám nói những lời này?”
Hắn ta không kiêng nể gì mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670103/chuong-4264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.