Chí ít, ánh mắt Diệp Bắc Minh cũng sẽ không nhìn ngó linh tỉnh trên thân thể mình, càng không phải là một kẻ dung tục.
“Lôi tiền bối, rất xin lỗi, tôi không thích người khác can thiệp vào chuyện tình cảm của mình”, Lục Linh Nhi lắc đầu, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Diệp Bắc Minh.
“Vả lại, tôi đã có người trong lòng rồi!”
Lời vừa dứt.
Nụ cười trên môi Hà Tỉnh Hà đông cứng lại.
Gương mặt vui vẻ hớn hở như gió xuân như bị ai đó tát một cái, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại có người trong lòng rồi sao?
Lôi Viêm nghe lời này, ngại ngùng chuyển chủ đề khác: “Thì ra là như vậy, là lão phu suy nghĩ nông cạn rồi!”
“Chúng ta vẫn là thảo luận về chuyện đến Thiên Giới Đảo thì hơn, nghe nói lần này trên Thiên Giới Đảo có mấy trăm thế lực đồng thời chọn đệ tử, còn mở ra nơi
đó nữa!”
“Chỉ cần hai người có thể lọp vào top 1 vạn, sau này lưu lại trên Thiên Giới Đảo tu hành nhất định không thành vấn đề!”
Hà Tinh Hà âm thầm thề. Dòng khí Hỗn Độn, tao có rồi! Kiếm của thằng chó kia, tao cũng muốn.
Lục Linh Nhi, cũng phải là của tao!
Sau khi đưa cha mẹ ra khỏi Minh Giới, dặn dò hai người trở về Thái Dương Tông ở Thần Giới.
Diệp Bắc Minh và Đường Lạc Âm tiếp tục đi về nơi sâu nhất của Minh Giới.
Hai người vừa mới đi được khoảng trăm dặm, phía trước đột nhiên vang lên tiếng khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670091/chuong-4252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.