Diệp Bắc Minh cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, nếu như võ giả chẳng may bị rơi xuống sông Hoàng Tuyền này, liệu còn có thể bò lên không?
“Tiểu Tháp, dưới Hoàng Tuyền rốt cuộc là gì?”
“Lế nào chỉ cần vượt qua Hoàng Tuyền, là thật sự có thể đầu thai chuyển thế?”
Lần này, Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng không trả lời. Không biết qua bao lâu, mới có một giọng nói vang lên: “Nhóc con, đạo luân hồi rất đặc biệt, cái gì mà chủ Luân Hồi của Hoa Tộc các cậu, chẳng qua cũng chỉ là tự phong mà thôi”.
“Luân hồi thật sự, ngay cả chủ nhân đầu tiên của tôi cũng không nghiên cứu thấu đáo được”.
“Thậm chí, vì nghiên cứu đạo luân hồi mà chính ông ta cũng rơi vào kết cục chuyển thế hồi sinh”.
Lông mày Diệp Bắc Minh nhướn lên hỏi: “Cái gì? Chủ nhân đầu tiên của ông cũng chuyển thế hồi sinh rồi ư?”
'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời một cách chắc nịch: “Đúng vậy, sau khi chủ nhân chuyển thể thì tôi mới bắt đầu rơi vào giấc ngủ sâu”.
“Sau đó, có một nhóm người xông vào nơi tu hành của chủ nhân, vì tranh giành nhau để có được tôi mà bắt đầu trận chiến”.
“Sau trận chiến đó, cơ thể của bổn tháp thật sự tan vỡ, sau đó nữa thì có người đã tìm thấy cơ thể sót lại của tôi...”
Diệp Bắc Minh sờ cằm mình. Rơi vào suy tư.
Đột nhiên, tiếng nói của Nghê Hoàng vang lên: “Chính là ông ta, người tìm thấy tin tức cuối cùng về cha mẹ của anh”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670064/chuong-4225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.