Chương trước
Chương sau
“Nếu cậu dám chết, tôi sẽ đi tiêu diệt Long Quốc ngay bây giờ!”

“Sau đó sẽ giết hết đám hồng nhan kia của cậu và tất cả những người cậu quen biết, tiêu diệt luôn thần hồn của họ!”

Ý đồ đe dọa này, không hề có chút che giấu nào.

Diệp Bắc Minh tin.

Đoàn Thiên Đức thật sự có thể làm được tất cả những điều này.

Giọng anh khàn khàn: “Tôi chết hay không, thì có liên quan gì đến ông?”

“Tôi mà sống thì những người bên cạnh tôi đều gặp tai họa, bảy sư tỷ đều đã chết vì tôi rồi!” _

“Tôi mới là người thật sự đáng chết!

Đoàn Thiên Đức tức giận mắng: “Con mẹ nó! Người tu võ vốn dĩ là đi ngược. lại ý trời, lẽ nào cậu cứ như vậy mà chấp nhận số phận sao?”

Nhìn lại những bia mộ kia bằng ánh mặt giận dữ. “Đám phế vật các người, sao lại dạy thằng nhóc thành ra như vậy?”

“Nếu biết sớm, lão tử năm đó đã thật sự giết luôn các người ở chiến trường Thái Cổ rồi!”

“Nếu như các người có được 1% thực lực của lão tử, thằng nhóc cũng sẽ không biến thành bộ dạng này!”

“Đại sư huynh, chúng tôi...” 99 vị sư phụ vâng vâng dạ dạ, sợ đến mức không dám thở mạnh. Đoàn Thiên Đức quát to: “Câm miệng lại!”

“99 tên phế vật còn không bằng một sợi lông của ta, hạt giống tốt như vậy lại bị các người hủy hoại!”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc. Mối quan hệ giữa 99 vị sư phụ và Đoàn Thiên Đức có chút vi diệu. Đột nhiên.

Đoàn Thiên Đức lại nói: “Nhóc con, võ giả chúng ta chính là muốn làm gì thì làm!”

“Dám yêu dám ghét, đi ngược lại tự nhiên!”

“Nếu có người đứng chắn trước mặt cậu, làm cậu không vui, đều có thể một quyền giết chết!”

“Cái gì mà vận khí chỉ tử, thương vận chỉ tử! Bất kỳ kẻ thù nào làm hại những người xung quanh cậu, cứ giết hết là xong!”

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Lý luận này của Đoàn Thiên Đức có chút giống với con đường vô địch của anh.

“Nhưng bảy vị sư tỷ của tôi đã tế kiếm rồi...”, Diệp Bắc Minh vẻ mặt nặng nề nói.

“Mặc dù sư tỷ của cậu đã chết vì tế kiếm, nhưng linh hồn của họ vẫn chưa biến mất, nếu như cậu có thể mang bọn họ ra khỏi U Minh Giới, biết đâu có thể hồi sinh sư tỷ của mình!”

Diệp Bắc Minh hưng phấn hỏi: “Ông nói thật chứ?”

Đoàn Thiên Đức hừ lạnh một tiếng: “ Nhóc con, lão tử nói với cậu nhiều như vậy, đến một câu đại sư bá cậu cũng không gọi tr?”

“Đại sư bái"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.