Đế đô, sâu trong hoàng cung, bên trong một đại điện.
Tiêu Trấn Quốc nghe xong lời giải thích của Tù Sư, mí mắt giật giật: “Tù Sư, ông không đùa chứ?”
“Tên nhóc Diệp Thần kia thật sự khủng khiếp như vậy, một mình chém giết hơn năm trăm Chân Quân cảnh, ngay cả ông triệu hồi ra sư tử chín đầu cũng không phải đối thủ của hắn ư?”
Những người khác trong đại điện đều không thể tin được!
Lão Hà và Bạch Tông Hà nhìn nhau, đều cảm thấy Tù Sư đang nói đùa!
Tù Sư chỉ vào ngực mình: “Tiêu Trấn Quốc, ông cảm thấy bản vương đang nói đùa sao?”
“Thực lực của tên nhóc này đã không thể kiểm soát, hai chúng ta liên thủ có lế còn có cơ hội!”
“Nếu để hắn tìm được cơ hội, từng người bị đánh bại, chúng ta chắc chắn sẽ chết!”
Nói xong. Tù Sư giơ tay lên, một hình ảnh ngưng tụ lại! Trong hình ảnh, một thanh kiếm cổ xưa mơ hồ hiện ra!
“Còn có thanh kiếm này, cực kỳ quỷ dị... chỉ cần chạm vào một chút sẽ bị hút cạn tinh huyết mà chết!”
“Thanh kiếm này là...”
Lão Hà và Bạch Tông Hà hít sâu một hơi, không nhịn được kinh hô! “Thanh kiếm này làm sao?” Tiêu Trấn Quốc cảm thấy có gì đó không ổn. Bạch Tông Hà và Lão Hà nhìn nhau!
“Nói!”
Tiêu Trấn Quốc quát lên.
Lão Hà do dự một chút, nhìn Bạch Tông Hà: “Lão Bạch, hay là ông nói trước đi, em gái của ông chính là chết dưới tay tên nhóc này!”
“Được!”
Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670052/chuong-4213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.