Một lát sau, hư không lại dao động, một luồng sức mạnh cường mạnh hơn từ trên trời đập xuống, vừa hay ngay gần ở chỗ hai người Diệp Bắc Minh và Nghê Hoàng ẩn nấp!
Đợi một lát.
Chắc chắn không còn động tĩnh gì!
Bạch Tông Hà mới tức giận mắng một câu: “Mẹ kiếp, xem ra đúng là lão phu nghỉ thần nghỉ quỷ rồi!”
Khí tức biến mất. Diệp Bắc Minh mới buông tay, làm tan đi khí tức Hỗn Độn!
Nghê Hoàng nuốt nước miếng: “Lão già này thận trọng đến đáng sợ, nếu không phải anh Diệp bịt miệng của tôi, sợ là chúng ta đã bị lộ rồi”.
Diệp Bắc Minh không nói gì.
Vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc!
Trong con mắt lóe lên ý lạnh lùng dữ dội! “Anh Diệp, anh sao thế?”, Nghê Hoàng hỏi.
Diệp Bắc Minh trầm giọng: “Người mà vừa nãy đám người Bạch Tông Hà muốn truy giết là Lục sư tỷ của tôi!”
“A2” Nghê Hoàng ngẩn người. Diệp Bắc Minh nhìn Nghê Hoàng: “Cô Nghê Hoàng, Phong Ma Cốc ở đâu?” Nghe thấy ba chữ này, vẻ mặt của Nghê Hoàng trở nên nghiêm trọng: “Anh Diệp, ban đầu sau khi Thần Quốc Hỗn Độn thành lập, sắc phong tam đại vương, sau khi Vương Ma Đế của Ma tộc ngã xuống, thuộc hạ của ông ta đã phát động
phản loạn!”
“Thần quân đích thân ra tay phong ấn quân phản loạn trong Phong Ma Cốc, trong trăm dặm Phong Ma Cốc, cỏ không mọc nổi.
“Những người dưới cảnh giới Bản Nguyên bước vào phạm vi Phong Ma Cốc rất có thể có đi mà không có về, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3669947/chuong-4108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.