Chương trước
Chương sau
Diệp Bắc Minh ngồi xếp bằng ở bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng: "Bây giờ cô quay về thì cũng chỉ chịu chết thôi!"

"Đương nhiên, nếu như cô muốn chết thì tôi tuyệt đối không ngăn cản!"

Nghê Hoàng ngồi trên mặt đất, ôm đầu gối, vẻ mặt đầy tuyệt vọng: "Tại sao lại như vậy?"

Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ cười: "Xem ra Mị Vương đã che chở cô rất rốt, ngay cả những âm mưu tranh đoạt trong đại tộc mà cô cũng không biết!"

"Trong đế quốc của người phàm, tiết mục Cửu tử đoạt đích chỉ vì một ngôi vị Mị Vương!"

"Cô thân là người thừa kế của bát đại vương tộc Mị Tộc mà lại không chịu nổi đòn đả kích này sao?"

"Tôi nói cái này, đây căn bản không phải đả kích cô, đáng lẽ cô phải sớm đoán được những chuyện này mới đúng!"

"Cho dù hôm nay Mị Cảnh lựa chọn cô thì bà Bạch cũng sẽ không bỏ qua, nhất định phải khiến cô chết không có chỗ chôn!”

Nghê Hoàng sững sờ tại chỗ!

Chậm rãi quay đầu lại, tròng mắt tràn đây tơ máu nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Anh cảm thấy tôi nên làm gì bây giờ?”

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt mở miệng: "Cô có hai sự lựa chọn. Thứ nhất là đâm đầu chết tại chỗ này!"

"Anh!" Trong đôi mắt xinh đẹp của Nghê Hoàng tràn đầy lửa giận.

"Thứ hai, biến bi thương trở thành sức mạnh! Nếu không chết thì vẫn có cơ hội trở mình!"

Nghê Hoàng giống như quả bóng bị xì hơi: "Thế lực của nhà họ Bạch quá lớn, tôi còn có cơ hội sao?”

Diệp Bắc Minh cau mày: "Lai lịch của nhà họ Bạch ra sao?”

"Mị Tộc nói thế nào cũng là bát đại vương tộc, sao có thể tùy tiện để mặc bà Bạch gây thao túng như vậy?"

Nghê Hoàng vừa định mở miệng.

"Đừng nói chuyện, có người tới!", Diệp Bắc Minh nheo mắt lại.

Bên ngoài hang động, trên trời cao hàng trăm mét.

Bà Bạch dẫn một đám người đứng trong không trung.

Nghê Hoàng có chút lo lắng: "Bọn họ sẽ không phát hiện ra nơi này chứ?"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Yên tâm, tôi đã che giấu hết hơi thở, nếu như muốn thì đã sớm phát hiện ra chúng ta rồi".

Nghê Mộng Tuyết nghiến răng: "Con khốn này với thằng nhóc kia chạy còn nhanh hơn cả chó. Nếu để tôi bắt được thì tôi nhất định sẽ moi hết từng tấc máu thịt để quăng cho chó ăn!"

Bà Bạch hừ lạnh một tiếng: "Con cũng là phế vật vô dụng, không phải đã cam đoan với mẹ rằng mọi chuyện năm trong tầm kiểm soát của con sao?”

"Tại sao lại để cho Nghê Hoàng vượt qua khảo hạch của Mị Cảnh? Nếu để hai người này chạy trốn, con cho rằng mình có thể trở thành vua của Mị Tộc sao?"


Vừa nhìn thấy người này, con ngươi Nghê Hoàng co lại: "Trưởng lão Bạch Tông Hà của một trong tứ đại Thánh Địa, sao ông ta lại ở đây?"

Bùm!

Trong không gian bên trong của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vang lên một tiếng!

Cảm nhận được một mối uy hiếp to lớn!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.