Chương trước
Chương sau
"Sơ tâm võ đạo có thể đại diện cái gì chứ? Nếu trong lòng cô không có quỷ thì tại sao lại sợ sưu hồn?", Nghê Mộng Tuyết khế quát một tiếng.

"Tôi đồng ý với cách nói của Mộng Tuyết!" “Sưu hồn là biện pháp tốt nhất!" “Tôi cũng đồng ý sưu hồn hai người này!"

Những người khác của Mị Tộc xung quanh Thánh đàn gật đầu phụ họa, rõ ràng tất cả đều hướng về Nghê Mộng Tuyết.

Nghê Phong nhướng mày một cái: "Nghê Hoàng, mọi người đồng ý như vậy, thế thì đành phải khiến cô tủi thân một chút rồi!"

"Đại trưởng lão, chúng tôi thực sự không có!”

Hai mắt Nghê Hoàng đỏ lên: "Nếu như nhất định phải sưu hồn thì chỉ cần sưu hồn một mình tôi là được!"

“Anh Diệp tthực sự không có..."

Lời còn chưa nói xong.

Ở lối vào Thánh đàn có một sự náo động, một người phụ nữ trẻ trong bộ quần áo lộng lẫy, nhìn mặt khoảng ngoài ba mươi dẫn một theo một đám người với khí thế hung hăng xông vào.

"Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"

Nghê Mộng Tuyết bất ngờ.

Khuôn mặt già nua của Nghê Phong trầm xuống: "Bà Bạch, nơi này là Thánh đàn của Mị Tộc! Sao người của nhà họ Bạch có thể tùy tiện xông vào thế?"

Bà Bạch hừ lạnh một tiếng: "Mị Vương đã băng hà, tôi là vợ của ông ấy, hiện tại chắc hẳn tôi nên thay mặt ông ấy xử lý tất cả công việc của Mị Tộc!"

"Tôi không thể đến Thánh đàn sao?"

"Cái gì? Nhà vua đã băng hà?”

Nghê Phong và Nghê Khiếu đều nheo mắt lại. Diệp Bắc Minh có thể cảm nhận được rõ ràng.

Khi nghe tin Mị Vương băng hà, thân thể mềm mại của Nghê Hoàng khế run lên!

Quay đầu nhìn lại, đôi mắt xinh đẹp của cô ta bị bao phủ bởi một tầng hơi nước.

Bà Bạch gật đầu: "Không sai! Trước khi Mị Vương băng hà đã hạ lệnh để cho Mộng Tuyết thừa kế ngôi vị Mị Vương!”

Nghê Phong và Nghê Khiếu liếc nhìn nhau, hơi nhíu mày: "Nhưng Nghê Hoàng và Diệp Bắc Minh này đã thành công vượt qua khảo hạch của Mị Cảnh, Mị Cảnh đã lựa chọn vị này kế nhiệm ngôi vị Mị Vương đời tiếp theo!"

"“Hahal"

Bà Bạch lắc đầu cười lạnh: "Sao ngôi vị Mị Vương có thể rơi vào tay người ngoài được? Tôi thấy hai vị trưởng lão đều hồ đồ cả rồi!"


Lão già gây gò Nghê Khiếu bên cạnh lắc đầu với ông ta, sau đó đưa ánh mắt trao đổi.

Hai người không hẹn mà cùng lùi về phía sau hai bước!

Trong mắt sáu lão già đều mang theo sát ý lạnh lùng: 'Cô Nghê Hoàng, tốt nhất hai người nên đưa tay chịu trói đi, đừng làm chúng tôi khó xử!"

Nghê Hoàng bước tới ngăn ở trước mặt Diệp Bắc Minh: "Nơi này là Mị Tộc, mau xuống khỏi Thánh đàn của Mị Tộc!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.