Thật đúng là thân pháp khủng khiếp, cảnh giới của cô ta chắc chắn đã vượt qua Tổ Cảnh!
Bốp! Một âm thanh giòn giã vang lên! Bạch Tuấn Khanh bay ra ngoài, răng cũng bị rơi mất mấy cái!
"Ngay cả tôi mà cậu cũng không nghe?”, sắc mặt Nghê Mộng Tuyết âm u lạnh lẽo.
Mặc dù do Diệp Bắc Minh châm ngòi trước! Nhưng Nghê Mộng Tuyết căn bản không quan tâm!
Cái cô ta quan tâm là, Bạch Tuấn Khanh dám ngõ nghịch không nghe mệnh lệnh của cô ta!
Bạch Tuấn Khanh run rẩy một chút, vô cùng không tình nguyện lấy ra một thanh hắc kim cổ đao!
Anh ta xóa mối liên hệ với nó rồi giao cho Diệp Bắc Minh: "Tiểu tạp chủng, cây đao này tạm thời gửi ở chỗ cậu!"
"Cậu chờ đó cho tôi, ông đây thề nhất định sẽ rút gân lột da cậu!”
Diệp Bắc Minh xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: "Cô nhìn đi, anh ta vẫn uy hiếp tôi..."
"Bạch Tuấn Khanh cậu muốn chết đúng không?", Nghê Mộng Tuyết hoàn toàn nổi giận, một đá đạp Bạch Tuấn Khanh bay ra ngoài.
"Lập tức xin lỗi vị công tử này!"
Bạch Tuấn Khanh phun ra một ngụm máu tươi, xương sườn trước ngực bị gãy mất bảy, tám chiếc!
Đứng lên giống như chó chết!
Nhặt thanh hắc kim cổ đao trên mặt đất lên, dùng hai tay đưa đến trước mặt Diệp Bắc Minh: "Vị công tử này, tôi biết sai rồi, thật xin lỗi..."
"Ngài nhận lấy thanh hắc kim cổ đao này đi, cầu xin ngài!" Bạch Tuấn Khanh cực kỳ khuất nhục!
Quỳ trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3669927/chuong-4088.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.