Chương trước
Chương sau
“Phế vật! Nhìn cái gì mà nhìn?”

Trương Trác Nhã trực tiếp tát một cái qua: “Còn nhìn tôi bằng ánh mắt bẩn thỉu đó của cậu, bà đây cho người moi mắt của cậu ral”

Bốp!

Người đi đường đều nhìn qua, ánh mắt thú vị!

Trương Đạc đỏ bừng đôi mắt, không nhịn được bùng phát: “Vãi! Trương Trác Nhã, lúc trước khi cô mê hoặc tôi, cũng không nói như vậy!”

“Lúc trước còn xông vào phòng của ông đây, lúc bảo ông đây muốn cô đi cũng không tỏ thái độ này!”

Trương Trác Nhã tức đến toàn thân run lên, khuôn mặt trở nên hung dữ: “Người đâu, đánh hắn tàn phế cho tôi!”

Cùng lúc đó. Diệp Bắc Minh và Vương Yên Nhi đứng trên phố bên ngoài Dịch Bảo Các.

Xung quanh đông người qua lại, rất nhiều võ giả chú ý đến Diệp Bắc Minh: “Trông người này giống với Diệp Bắc Minh? Nhưng trẻ hơn Diệp Bắc Minh nhiều!”

“Hắn là Diệp Bắc Minh ư?”

“Hắn làm sao có thể là Diệp tông chủ, chỉ là trông giống thôi! Thái Dương Tông xảy ra chuyện lớn như vậy, Diệp tông chủ chắc chắn sẽ không ra ngoài!”

Rất nhiều người đi đường lắc đầu.

Vương Yên Nhi lo lắng: “Cậu Diệp, chúng ta công khai như vậy có ổn thật không?”

Cô ta suy nghĩ rồi đề nghị: “Chúng ta có cần dịch dung không?” Diệp Bắc Minh cười: “Tôi đang đợi họ đến gây chuyện với tôi!”

Nhìn nụ cười như tử thần của Diệp Bắc Minh, Vương Yên Nhi không nhịn được ớn lạnh!

Hai người đến cổng Dịch Bảo Các. Cuộc chiến đã kết thục, Trương Đạc thê thảm nằm dưới đất! Máu tươi chảy toàn thân, cũng không có chút sức chiến đấu!

“Nói cậu là phế vật, cậu đúng là phế vật! Một cảnh giới Thần Hoàng sơ kỳ lại không đánh lại được năm người cảnh giới thần tôn đỉnh phong!”

“Đúng là phế vật trong phế vật! Nếu không phải có lão tàn phế ông nội cậu, cậu có tư cách sử dụng nhiều đan dược thế không?”

Ánh mắt Trương Trác Nhã băng lạnh: “Sỉ nhục vu khống người kế thừa gia tộc có kết cục thế nào, cậu tự biết phải không?”

“Người đâu, phế đan điền của cậu ta cho tôi, giáng làm hạ nhân!” Năm ông lão cảnh giới thần tôn đỉnh phong cười âm hiểm đi đến! Đang định ra tay.

“Dừng tay!”

Một giọng nói lạnh như băng vang lên.

Năm ông lão cảnh giới thần tôn đỉnh phong cảm thấy như một đôi tay vô hình bóp cổ họng của họ, lại không dám động đậy thật!


Nghe thấy ba chữ này, thời gian như dừng lại!

Đồng tử của tất cả mọi người đều co lại, kinh sợ nhìn qua! Sượt sượt sượt lùi xuống mấy chục bước, gần như khó thở!

Trương Trác Nhã sợ đến hai chân run lên, thụp ngồi xuống đất, tà váy chảy xuống chất lỏng!

Lại sợ đến tè luôn tại chỗ!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.