Chương trước
Chương sau
Nhân thời gian bế quan dưỡng thương, anh đã dung hợp toàn bộ xương Chí Tôn!

Ngày cả sáu chiếc long cốt Chí Tôn có được từ chỗ Đường Hạo cũng bị Diệp Bắc Minh cùng dung hợp vào máu thịt thân thể!

Hiện giờ độ mạnh cơ thể anh đã đạt đến một mức độ khủng bố!

“Sao không thấy Tâm Nhi và Nặc Nhi?”, Diệp Bắc Minh nghỉ hoặc.

Nụ cười trên khuôn mặt mọi người đều biến mất.

Vẻ mặt Đông Phương Xá Nguyệt đầy lo lắng: “Bắc Minh, hôm đó sau khi anh hôn mê, có một sinh vật khí tức khủng bố xé rách không gian, thò ra một bộ vuốt màu vàng kim đã bắt Tâm Nhi và Nặc Nhi đi!”

“Ngay cả Côn Luân Hư thượng cổ cũng bị sinh vật đó mang đi!”

Diệp Bắc Minh sầm mặt.

Lúc lục soát thần hồn của mười ba phật tử, anh đã thấy vật này!

Chẳng lẽ sau khi thời gian không gian quay ngược lại, chuyện này vẫn xảy ra?

Lúc này, giọng của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Chủ nhân, sinh vật này tên là Đại Bàng Cánh Vàng, được sinh ra từ trong Hỗn Độn!”

“Tốc độ của nó cực nhanh, có thể xuyên qua các bức vách bức tường giữa vạn giới, Tâm Nhi và Nặc Nhi bị nó bắt đi, sợ rằng không thể tìm được trong chốc lát”

Tôn Thiến lo lắng tiến lên: “Bắc Minh, anh nhất định phải cứu con gái của chúng tal”

Diệp Bắc Minh ôm cô ấy: “Yên tâm, thứ nhất, anh không cảm nhận được. Tâm Nhi và Nặc Nhi gặp nguy hiểm!”

“Thứ hai, Đại Bàng Cánh Vàng còn mang đi cả Côn Luân Hư thượng cổi” “Anh cứ cảm thấy, có lẽ nó có liên quan đến Hoa tộc thượng cổi”

“Nếu Đại Bàng Cánh Vàng muốn hại con gái, vốn dĩ không cần đưa đi, có lẽ các con gái sẽ không gặp nguy hiểm!”

Tôn Thiến hơi yên tâm: “Thật không?”

Diệp Bắc Minh gật đầu, không có tháp Càn Khôn Trấn Ngục, bây giờ anh không thể tìm kiếm tung tích của các con gái.

Bây giờ ảnh chỉ có một suy nghĩ, tìm được một món dị bảo!

Đặt vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, xem có phản ứng không! “Yên Nhi!"

Diệp Bắc Minh chuyển chủ đề.

Vương Yên Nhi đi đến: “Cậu Diệp, có Yên Nhi”.

Diệp Bắc Minh nói thẳng: “Nếu bây giờ tôi muốn một món dị bảo, đẳng cấp càng cao càng tốt!”

“Có cách gì hoặc con đường tắt nào để có được nhanh nhất không?”

Vương Yên Nhi không biết tại sao bỗng nhiên Diệp Bắc Minh lại hỏi vậy, nhưng vẫn trả lời nghiêm túc: “Cậu Diệp, thủ đoạn có được dị bảo nhanh nhất chỉ có một, đó là Dịch Bảo Các của nhà họ Trương!”


Cùng lúc đó, phủ thành chủ thành phố Thần.

Một hạ nhân đưa đến một miếng ngọc: “Chủ nhân, của Thái Dương Tông đưa đến!”

“ð?m" Nghê Hoàng hơi bất ngờ, nhận lấy miếng ngọc bội, truyền thần lực vào trong.

Bên trong lập tức vang lên giọng của Diệp Bắc Minh: “Giúp tôi tìm người canh giữ sơn môn Thái Dương Tông, hoặc là đích thân cô đến cũng được”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.