Lúc này, giọng lạnh lảnh của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Chủ nhân, mấy tên này tự hủy cũng gây ra năng lượng rất lớn đấy!”
“Vẫn còn một tên, hay là cũng cho hẳn tự hủy, tôi lại ăn một bữa?” Cả hiện trường tĩnh lặng như cái chết!
Đội trưởng sát thủ không ngừng run lên, sợ đến tìm sắp nổ tung! Thanh kiếm này là quái vật gì?
Lại có thể coi năng lượng của võ giả tự hủy tạo ra thành đồ ăn? Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Giữ lại đã, tôi còn muốn hỏi hắn vài câu!”
Đội trưởng sát thủ phản ứng lại: “Diệp Bắc Minh, lần này mày thắng rồi, nhưng sớm muộn gì mày cũng chết dưới tay Thiên Sát Môn thôi!”
Kiếm trong tay chém về phía đầu của mình! “Muốn chết trước mặt tao hả?” Diệp Bắc Minh cười.
Một cây kim châm bay ra, cắm vào trong cơ thể của tên sát thủ hạ lệnh tự hủy!
“Choang một tiếng giòn tan, kiếm trong tay rơi xuống đất! “Mày làm gì tao hả?”, trong lòng tên đội trưởng sát thủ trầm xuống.
Diệp Bắc Minh khinh miệt nhìn hắn: “Vừa nấy mày không tự hủy cùng đồng đội của mày, cho thấy mày cũng là kẻ sợ chết!” _
“Tao cho mày một cơ hội sống, quay về nói với cấp trên của mày!
“Đưa Tiêu Tiêu lành lặn toàn vẹn về đây, nếu cô ta thiếu một cọng tóc, tao bảo đảm diệt cả Thiên Sát Môn!”
Giơ tay thu hồi kim châm!
Tên đội trưởng sát thủ ngẩn người, mình lại hoạt động được trở lại: “Mày... mày tha cho tao đi thật?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3669801/chuong-3962.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.