Vốn dĩ, dịch lôi kiếp đầy cả một bể trong Lôi Trì lại biến mất hoàn toàn, đã bị Diệp Bắc Minh hấp thụt
“Diệp Bắc Minh, chúc mừng cậu! Đã dung hợp hoàn toàn một trăm bốn mươi tám chiếc xương Chí Tôn, lão phu đã sống mấy triệu năm, chưa từng thấy người như vậy!”
Trịnh Thiên Quyết tỏ vẻ mặt nghiêm trọng: “Cậu, là người đầu tiên!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Nếu không phải tiền bối giúp đỡ, tôi cũng sẽ không thuân lợi như vậy!”
“Sau đây!”
Trịnh Thiên Quyết giơ tay, một cây thảo dược màu xanh lam rơi vào trong tay Diệp Bắc Minh.
“Tiền bối, đây là?”
“Tinh hồn thảo, chẳng phải cậu vẫn luôn muốn có sao? Vừa hay trên đỉnh núi có!”, Trịnh Thiên Quyết nói.
“Cảm ơn tiền bối!”
Diệp Bắc Minh nhận lấy tinh hồn thảo: “Tiền bối, tôi luôn có một thắc mắc!” “Cậu!
Trịnh Thiên Quyết nhả ra một chữ.
Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Lần đầu tiên sau khi dung hợp xương Chí Tôn, thực lực của tôi đều biến mất!”
“Kể cả là bây giờ, đã hung hợp một trăm bốn mươi tám chiếc xương Chí Tôn, tuy sức chiến đấu của tôi được nâng cao, nhưng tôi vẫn không có cảnh giới!”
“Rốt cuộc là tại sao?”
“Ha ha ha!”
Trịnh Thiên Quyết cười.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Tại sao tiền bối cười?”
Trịnh Thiên Quyết lắc đầu nói: “Cậu nhóc, đây là lợi ích mà bao nhiêu người cầu mà không được!”
“Lợi ích?”
Diệp Bắc Minh càng nghỉ hoặc: “Cảnh giới của tôi đều mất hết, nào phải là lợi ích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3669656/chuong-3817.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.