Sấm chớp đùng đùng, giống như ngày tận thết
“Có chuyện gì vậy?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc, từ sau khi tiến vào thần giới.
Nghĩa địa Hỗn Độn đã rất lâu không phản ứng rồi!
Liền sau đó, giọng của Hiên Viên Hoàng Đế vang lên: “Cậu nhóc Diệp, đây là nơi nào?”
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng: “Tiền bối, tôi đang định hỏi ông đấy!”
“Rõ ràng nghĩa địa Hỗn Độn đang yên đang lành, sao đột nhiên xảy ra hiện tượng lạ, rốt cuộc là thế nào?”
Hiên Viên Hoàng Đế trả lời: “Tôi cũng không biết, thần hồn của tôi vốn hư yếu, vẫn luôn chìm trong giấc ngủ sâu!”
“Ngay vừa nấy, tôi cảm nhận đươc khí tức quen thuộc!” “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Diệp Bắc Minh trả lời: “Trên Lưỡng Giới Sơn, rừng rậm Tinh Hồn của thần giới!
“Cái gì? Cậu ở Lưỡng Giới Sơn?”
Giọng của Hiên Viên Hoàng Đế hơi ngạc nhiên, phần nhiều là kích động.
Diệp Bắc Minh phát hiện ra điều này, mau chóng hỏi: “Tiền bối, có vấn đề gì không?”
“Chẳng lẽ... chẳng lẽ tất cả đều là ý trời?”
Hiên Viên Hoàng Đế tự lẩm bẩm, một lát sau mới định thần lại: “Cậu nhóc Diệp, bây giờ cho dù thế nào cậu nhất định phải trèo lên đỉnh núi của Lưỡng Giới Sơn!”
“Tại sao?”
Diệp Bắc Minh nghỉ hoặc.
Hiên Viên Hoàng Đế hít sâu một hơi, bia mộ lóe sáng mấy cái: “Đừng hỏi trước, tất cả đợi cậu trèo lên đỉnh Lưỡng Giới Sơn thì sẽ hiểu!”
“Đúng rồi, tình hình tên nhóc cậu dạo này thế nào?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3669636/chuong-3797.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.