Tiêu Vô Tướng tát một cái qua, Đông Phương Xá Nguyệt bị đập bay một cách vô tình!
Diệp Nặc òa khóc lớn: “Hu hu hu, đừng đánh mẹ tôi...” “Đừng động vào Nặc Nhi!”
Chín vị sư tỷ muốn ra tay, bị mấy ông lão áp chế.
Tiêu Vô Tướng tóm cổ của Diệp Nặc, tỏ vẻ mặt dữ tợn: “Là mày tự thè lưỡi ra, hay để tao lôi ra?”
©ổ tay khẽ dùng sức!
Cảm giác khó thở truyền đến!
Diệp Nặc trợn ngược mắt!
“Vãi"
Diệp Bắc Minh hoàn toàn nổi giận: “Tiểu tháp, bùng phát toàn lực cho tôi! Thần tôn, thần hoàng cái chó gì chứ, giết hết cho tôi!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Nhưng...
“Nhưng cái khỉ gì!”
Diệp Bắc Minh gào lên: “Tôi đã tiến vào thần giới rồi, còn phải chịu ấm ức như vậy?”
“Ông cứ vậy nhìn sư tỷ, vợ, và con gái của tôi bị người khác uy hiệp vậy hả? Vãi!”
“Nếu ông sợ chết như vậy, tôi cần ông làm gì?” Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc!
Liền sau đó, cất tiếng nói: “Được! Đã như vậy, bản tháp bại lộ hoàn toàn thì đã làm sao?”
“Giết!" Trong tích tắc, một luồng sát ý ngut trời ngưng tụt!
Tiêu Vô Tướng giật mình, không nhịn được nhìn sang Diệp Bắc Minh!
Lúc này, ông ta có cảm giác như rơi xuống chín tầng địa ngục!
“Hả?”
Độc Cô Bá Đạo cũng không nhịn được ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Diệp Bắc Minh: 'Khí tức của nguy hiểm? Làm sao có thể! Trên người của tên nhóc này có thứ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3669542/chuong-3703.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.