Sân viện không lớn, đủ để chứa chín vị sư tỷ và ba người nhà Diệp Bắc Minh.
“Mẹ, con đói...” Sau khi Diệp Nặc tỉnh lại, yếu ớt gọi một câu.
Diệp Bắc Minh không nói nhiều, giơ tay lấy ra mười mấy quả màu đỏ: “Nặc Nhi, con ăn cái này đi”.
“Long Huyết Bồ Đề!”
Chín vị sư tỷ và Đông Phương Xá Nguyệt cùng kinh hãi hô một tiếng!
Đông Phương Xá Nguyệt ngăn lại nói: “Diệp Bắc Minh, vật này cực kỳ hiếm có, cho Nặc Nhi ăn có phải lãng phí quá không?”
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu: “Con gái tôi ăn gì cũng không lãng phí!”
Nói xong, nhét vào tay Nặc Nhi. “Cảm ơn bối”
Diệp Nặc cầm Long Huyết Bồ Đề, cắn một miếng, lập tức. tinh thần sảng khoái: “Thơm quá, ngon quá!”
Diệp Bắc Minh cười: “Nếu Nặc Nhi thích, sau này ngày nào cũng được ăn!”
Sau đó, chuyển ánh mắt nhìn sang Đông Phương Xá Nguyệt: “Vừa nãy cô gọi tôi là gì? Diệp Bắc Minh?”
Đông Phương Xá Nguyệt đỏ mặt : Nếu không thì sao? Tôi phải gọi anh là gì?”
“Anh chỉ biết ức hiếp mẹ con tôi, nếu không phải là anh, hai mẹ con tôi làm sao lại.
Còn chưa nói hết câu, Diệp Bắc Minh đã tiến lên một bước.
Bá đạo ôm chặt Đông Phương Xá Nguyệt! Mấy sư tỷ thấy vậy liền cười trộm.
Nháy mắt với nhau, lặng lẽ ra khỏi sân viện.
Cùng lúc đó, ở một góc phố ẩm ướt trong thành Vạn Tượng.
Một ông lão vô cùng nhếch nhác với mái tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3669532/chuong-3693.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.