Ông lão mặt rõ nhìn ngọn lửa cháy trên lồng ngực, mấy người lập tức hóa thành tro bụi!
Lúc này Diệp Bắc Minh mới đến bên cạnh Đông Phương Xá Nguyệt và Diệp Nặc: “Nặc Nhi thế nào rồi?”
Đông Phương Xá Nguyệt làm động tác suyt, lắc đầu: “Nặc Nhi ngủ rồi”.
“Để tôi xem”. Diệp Bắc Minh nói rất khẽ.
Đông Phương Xá Nguyệt gật đầu, giao Diệp Nặc cho Diệp Bắc Minh.
Nhìn con gái trong lòng, toàn thân đều là vết thương, Diệp Bắc Minh cay sống mũi.
Lấy ra một ít bột thuốc, cẩn thận bôi lên người Diệp Nặc!
Rồi lại lấy ra đan dược, cẩn thận bón cho Diệp Nặc uống.
“Được rồi, cũng may đều là vết thương ngoài da, máu mất đi sẽ có thể phục hồi”, Diệp Bắc Minh nhìn Đông Phương Xá Nguyệt: “Ngược lại là cô, tinh khí sinh mệnh tổn thương nghiêm trọng!”
“Cần nghỉ ngơi cho tốt, đúng rồi, sao hai người lại tiến vào thần giới?”
“Các sư tỷ đâu, không phải là nên ở cùng hai người à?” “Chủ Luân Hồi đang ở đâu?”
Đông Phương Xá Nguyệt cắn môi: “Sư phụ tôi đã chết rồi”. “Cái gì?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Chủ Luân Hồi đã chết rồi, đã có chuyện gì?”
Đông Phương Xá Nguyệt lắc đầu: “Chuyện này nói ra dài lắm, đợi anh gặp được các sư tỷ thì có thể biết tất cải!”
Trong lầu Vạn Hoa, Độc Cô Vấn Thiên vừa dứt lời.
Đạm Đài Yêu Yêu lập tức nổi giận: “Anh coi sư tỷ tôi là gì hả?”
“Ha ha”.
Độc Cô Vấn Thiên cười, lướt nhìn Tiêu Ngột:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3669520/chuong-3681.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.