“Đáng tiếc, căn cốt màu trắng dung hợp với xương chỉ tôn, nếu anh ta có căn cốt màu xanh lục hay xanh lam trở lên, thì sau này thành tựu sẽ không kém!”
Tại sao lại là căn cốt màu trắng chứ?”
Một vài người vốn đang nghĩ cho dù mạo hiểm đắc tội với Vạn Thần Tông cũng phải đưa Diệp Bắc Minh đi.
Bây giờ xem ra hình như không cần thiết nữa!
Căn cốt màu trắng, cả đời cao nhất cũng chỉ là cảnh giới chân thần!
Thậm chí, tiến vào cảnh giới chân thần cũng khó hơn lên trời!
Diệp Bắc Minh cũng ngẩn người: “Tiểu tháp, sao căn cốt của tôi là màu trắng?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Ồ, căn cốt của cậu phải là màu đen!”
“Bản tháp sợ làm những người này sợ, cho nên tiện tay giúp cậu che giấu!”
“Màu đen?” Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vẫn trả lời: “Trên màu vàng kim là màu đenl”
“Có điều, có lẽ đám người thần giới chưa từng nhìn thấy, cho nên nghĩ màu vàng kim là cực hạn”.
Diệp Bắc Minh hiểu ra: “Thì ra là vậy...” Đột nhiên.
Có người kinh hãi kêu một tiếng, chỉ về hướng nào đó nói: “Đợi đã, căn cốt màu tím, vậy là có một căn cốt màu tím!”
Soạt!
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn qua, ánh mắt lập tức di chuyển.
Chỉ thấy, trên người Chu Nhược Giai tỏa cả một cột sáng màu tím đỏ, nhập vào sâu hư không!
Tại sao nói là màu tím đỏ? Là vì căn cốt căn cốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3669502/chuong-3663.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.