Trần Vạn Lê vừa dứt lời. Toàn bộ đài Phong Thần im phăng phắc!
Hơi thở giết chóc lan tràn!
Một khi tới đại lục Ngũ Hành, bất kỳ ai cũng đều có thể là kẻ thùi
“Thời hạn là một tháng!” “Giờ thì mọi người hãy lên đường đi!”
Trân Vạn Lê quát khẽ một tiếng, mười mấy vị thần sử đồng thời ra tay.
Khu vực trung tâm của đài cao bỗng xuất hiện một cửa truyền tống khổng lồ!
Một vài người tu võ thấy vậy lập tức xông thẳng vào trong cửa truyền tống.
Hầu Tử đi lại chỗ Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, lần này là truyền tống ngẫu nhiên, sau khi tới đó, chúng ta sẽ bị tách nhau ra phải không?”
Diệp Bắc Minh ngẫm nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu: “Ở đại lục Ngũ Hành, thứ nguy hiểm nhất không phải là các loại ma thú, yêu thú, mà là con người!”
“Sau khi mọi người tới đó, nếu thấy xung quanh có người thì phải lập tức trốn ngay!”
“Chuyện săn giết ma thú thì không cần phải vội, tôi sẽ đi tìm mọi người!”
“Được!” Mọi người gật đầu. Diệp Bắc Minh đưa mắt nhìn mọi người lần lượt đi vào trong cửa truyền tống, chợt cảm nhận được có ánh mắt lạnh lão sau lưng mình!
Anh quay lại nhìn!
Trần Vạn Lê đang mỉm cười nhìn anh! Diệp Bắc Minh nhướng mày, đi vào trong cửa truyền tống!
Một thanh niên đứng bên cạnh Trần Vạn Lê nhíu mày: “Cậu ta cảm nhận được ư?”
Ánh mắt Trần Vạn Lê chợt trở nên u ám: “Cảm nhận được thì sao nào? Chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3669467/chuong-3628.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.