“Ức ực... Bọn họ có thật là thân thể Bán Thần không vậy?”
Một vài cường giả điên cuồng nuốt nước bọt. “Nói nhảm, hơi thở vừa rồi chắc chắn đúng là của thân thể Bán Thần rồi!", một vài người tu võ cảnh giới Đế, cảnh giới
Đế Tôn điên cuồng gật đầu!
Người nào người nấy mắt hãn tơ máu nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Sát Thần quả là kinh khủng y như lời đồn!
Mười thanh niên nam nữ của nhà họ Phó chợt hoàn hồn.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng tung ra một cú đấm!
Phụt!
Một làn sương máu nổ tung!
Con ngươi của mọi người thu nhỏ hẳn lại!
Nét mặt của Diệp Bắc Minh không hề thay đổi mảy mau, anh bước tới trước cửa thành Thiên Dung: “Thần sử, giờ đi được chưa?”
“Hả?”
Vương Nguyên hoàn hồn, vội vàng gật đầu: “Được, được, được! Chúng ta đi thôi!”
Đám người của nhà họ Diệp và nhà họ Cổ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, không ai dám bước vào thành Thiên Dung trước!
Tất cả trơ mắt ra nhìn Diệp Bắc Minh dẫn đầu nhóm người của học viện Viễn Cổ đi vào thành Thiên Dung rồi biến mất.
“ĐùI Đù! Đù! Sát Thần kinh khủng quái”
“Cả ba thân thể Bán Thần của nhà họ Phó đều đã thiệt mạng rồi, sau này nhà bọn họ coi như xong!”
“Học viện Viễn Cổ muốn quật khởi, ai dám không nể mặt?”
Bên ngoài thành Thiên Dung ồn ào bàn tán.
Ở thần điện sâu bên trong thành Thiên Dung.
Nhóm Diệp Bắc Minh đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3669448/chuong-3609.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.