Chương trước
Chương sau
Đột nhiên, anh giống như nghĩ tới điều gì đó: "Kiếm tiền bối, có một chuyện đúng là cần ông giúp tôi một chút!"

"Được, cậu nói đi!" Kiếm Phá Thiên gật đầu.

Diệp Bắc Minh chỉ vào đám người Hầu Tử, Hoa Linh Lung, Mặc Phong Hành, Mặc Đình Đình.

"Bọn họ đều không phải là đệ tử của học viện Viễn Cổ, ở lại học viện Viễn Cổ sợ rằng sẽ bị người ta chèn ép!"

Kiếm Phá Thiên suy nghĩ một chút: "Tôi hiểu rồi, dù sao tôi vẫn là viện trưởng của Kiếm Viện!"

"Để bọn họ gia nhập Kiếm Viện, người khác sẽ không dám nói thêm cái gì!"

Diệp Bắc Minh chắp tay cúi đầu: "Cảm ơn Kiếm tiền bối!"

Kiếm Phá Thiên lắc đầu thở dài: "Tôi cũng chỉ có thể làm được những điều này thôi, thương thế của cậu tôi cũng không có cách nào!"

"Cậu cần hỗ trợ cái gì có thể nói với tôi bất cứ lúc nào".

Ông ta đưa ra một miếng ngọc bội rồi biến mất.

Mấy người Chu Nhược Giai, Hoa Linh Lung, Hầu Tử, Long Khuynh Vũ, Mặc Phong Hành, Mặc Đình Đình vây xung quanh.

Chu Nhược Giai hít sâu một hơi: "Chồng, nếu anh biến thành một người bình thường!"

"Từ giờ trở đi, em cũng sẽ không tập võ nữa!"

"Chúng ta sẽ làm một đôi vợ chồng bình thường, về Long quốc thôi!"

Hầu Tử gật đầu: "Không cần ở lại học viện Viễn Cổ chó má này nữa, chúng ta về Long quốc đi".

"Lấy thực lực của chúng ta, vẫn có thể làm được chuyện lớn ở Long quốc!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Sư phụ còn chưa sống lại, sư tỷ chưa biết sống chết!"

"Hơn nữa tôi cũng không hoàn toàn tàn phế, vẫn còn có cơ hội khôi phục!"

"Thật sao?"

Mấy người kinh ngạc hô lên một tiếng, vẻ mặt mong đợi xem Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Nhưng mà cần một chút thời gian".

"Mọi người cứ ở lại học viện Viễn Cổ trước đi, tăng thực lực của mình lên cho tốt, tôi cần bế quan một khoảng thời gian!"

"Được, được, được!"

Mọi người kích động gật đầu.

Diệp Bắc Minh dặn dò một câu: "Tạm thời đừng nói cho người khác tôi có thể khôi phục, tôi rất muốn nhìn xem rốt cuộc bộ mặt thật của những người kia có thể đến mức nào!"

"Chỉ là trong khoảng thời gian tôi bế quan, mọi người phải chịu uất ức một chút rồi!"

"Không có việc gì!"

"Chỉ cần anh có thể khôi phục, chúng tôi không cảm thấy uất ức!"

Đám người kích động hẳn lên.

Diệp Bắc Minh lại dặn dò vài câu, chuẩn bị bế quan khôi phục ngay bên trong cấm địa!

Sau khi mọi người lưu luyến rời đi, Diệp Bắc Minh trực tiếp tìm tới một hang động bị bỏ hoang!


"Sau khi cậu đốt Thiên Đăng đã lấy được chín món đồ, trong đó có một cái hộp lấy được từ trong một di tích viễn cổi"

"Đương nhiên là tôi còn nhớ!"

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tiếp tục nói ra: "Bản tháp đã từng nói trong hộp có một khúc xương Chí Tôn!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.