Chương trước
Chương sau
Thoáng chốc bia mộ đã hóa thành bột mịn trôi theo làn gió.

“Tiểu Tháp, cô ta sẽ không trở về nữa à?”

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên đáp lời: “Bia mộ Hỗn Độn đã biến mất, cô ta không còn cơ hội trở về nữa!”

“Tương ứng, bây giờ cô ta chỉ có một cơ hội duy nhất “Nếu thất bại thì thân hồn cũng sẽ biến mất!”

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Bia mộ đại diện cho Băng Phách đã trở nên ảm đạm không chút ánh sáng.

Trên bia mộ xuất hiện những vết rạn nứt, một cơn gió thổi qua.

Thoáng chốc bia mộ đã hóa thành bột mịn trôi theo làn gió.

“Tiểu Tháp, cô ta sẽ không trở về nữa à?”

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên đáp lời: “Bia mộ Hỗn Độn đã biến mất, cô ta không còn cơ hội trở về nữa!”

“Tương ứng, bây giờ cô ta chỉ có một cơ hội duy nhất “Nếu thất bại thì thân hồn cũng sẽ biến mất!”

Diệp Bắc Minh sửng sốt

Anh liếc mắt nhìn Băng Phách.

Cô ta chắc chắn đã biết việc này nhưng vẫn lựa chọn con đường ấy.

“Đi thôi, tôi dẫn cậu đi tìm Băng Phách Long Tủy!”, Băng Phách chậm rãi đứng dậy.

Sau khi bước ra khỏi phòng thì bắt gặp Hoàn Nhan Băng Phượng đang đứng canh ngoài cửa.

Sau khi bà ta biết được tình hình của Thẩm Nại Tuyết thì thoáng thở phào.

Băng Phách dặn dò vài câu rồi dẫn theo Diệp Bắc Minh đi thẳng đến cấm địa của Băng Cực Cung.

Vài bà lão đứng canh giữ cửa vào cấm địa đã sớm biết được chuyện xảy ra trong cung.

Khi thấy Băng Phách đi tới, bọn họ đều quỳ xuống: “Kính chào lão tổi”

Băng Phách nhìn thoáng qua bọn họ một lượt: “Các người canh giữ ở đây, không có sự cho phép của tôi thì không cho phép bất cứ ai tiến vào cấm địa nửa bước!”

Anh liếc mắt nhìn Băng Phách.

Cô ta chắc chắn đã biết việc này nhưng vẫn lựa chọn con đường ấy.

“Đi thôi, tôi dẫn cậu đi tìm Băng Phách Long Tủy!”, Băng Phách chậm rãi đứng dậy.

Sau khi bước ra khỏi phòng thì bắt gặp Hoàn Nhan Băng Phượng đang đứng canh ngoài cửa.

Sau khi bà ta biết được tình hình của Thẩm Nại Tuyết thì thoáng thở phào.

Băng Phách dặn dò vài câu rồi dẫn theo Diệp Bắc Minh đi thẳng đến cấm địa của Băng Cực Cung.

Vài bà lão đứng canh giữ cửa vào cấm địa đã sớm biết được chuyện xảy ra trong cung.

Khi thấy Băng Phách đi tới, bọn họ đều quỳ xuống: “Kính chào lão tổi”

Băng Phách nhìn thoáng qua bọn họ một lượt: “Các người canh giữ ở đây, không có sự cho phép của tôi thì không cho phép bất cứ ai tiến vào cấm địa nửa bước!”

“Vâng ạ!”

Mấy bà lão đứng dậy, khó hiểu nhìn Băng Phách.

Băng Phách biết suy nghĩ của bọn họ, bèn bước tới một vách tường băng được tạc từ huyền băng mười vạn năm.

Cô ta đưa tay lên chỉ vào vài điểm, vẽ vài đường phù văng. Tiếng nổ vang lên, vách tường nổ tung tạo ra một lỗ hổng. Sắc mặt bọn họ hơi thay đổi.

Ngoài mấy người bọn họ ra thì cho dù là Hoàn Nhan Băng Phượng hay Lý Dĩnh cũng không biết cách mở cấm địa như thế nào.

Thẩm Nại Tuyết lại càng không thể biết được.


Diệp Bắc Minh không nhịn được lạnh run: “Tiểu Tháp, nhiệt độ nơi này thấp cỡ nào thế?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Dựa theo cách nói của người hiện đại các cậu thì hẳn là còn thấp hơn độ không tuyệt đối!"

“Ôi vãi!"

Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.