"Nhưng một khi bước lên Thang Trời, cậu sẽ không thể quay đầu!"
"Hoặc là leo lên đỉnh, hoặc là chết!"
Một vị cảnh giới Đế Tôn khác lạnh lùng nói: "Thăng nhóc, Hồ Đức tôi nhắc nhở cậu một câu: Quay đầu là bờ”.
"Nếu cậu bước lên Thang Trời sẽ chỉ trở thành trò hề, ngay cả mười bước đầu tiên cậu cũng không thể đi qua".
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, ngưng trọng nhìn lên đỉnh Thang Trời: "Chết thì có làm sao?"
Anh bước ra một bước, bầu không khí như cứng lại! Lê Mộng Ly hô lên kinh ngạc: "Cậu Diệp, đừng mà..." CạchI!
Tiếng trầm đụng vang lên, Diệp Bắc Minh đã đứng trên bậc thang trời đầu tiên!
Gào rống!
Tiếng rồng ngâm vang lên.
99 phù điêu Chân Long trên Thiên Môn đồng loạt sống lại! Toàn bộ Thang Trời phóng ra mười ngàn tia ánh sáng!
"Đụ mẹ!"
"Thằng này thật sự bước lên Thang Trời?"
"Vì một người phụ nữ mà không muốn sống nữa?"
Đám người vốn đang chế giễu Diệp Bắc Minh kia sôi nổi nghiêm mặt!
Bọn họ nhìn chòng chọc vào bóng lưng của anh, cảm giác kính nể tự nhiên dâng trào!
"Cậu Diệp, anh...", con ngươi Lê Mộng Ly đỏ lên.
Cô ta vô cùng tự trách, cho rằng mình hại chết Diệp Bắc Minh!
Cùng lúc đó, trong đầu Diệp Bắc Minh vang lên một âm thanh: "Nhóc, có phiền phức!"
"Sao vậy?"
Trong lòng Diệp Bắc Minh cảm giác nặng nề.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng trọng đáp: "Nhìn thấy 99 phù điêu hình Chân Long kia không? Bọn họ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3669240/chuong-3401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.