Mọi người cười trên sự đau khổ của người khác nhìn cảnh tượng này!
Diệp Bắc Minh đứng tại chỗ, há to miệng.
Không nói nên một lời!
Suốt quãng đường dài này, anh nợ Chu Nhược Giai quá nhiều!
Theo đạo lý mà nói, người vợ chưa cưới này mới là người gần gũi nhất với anh!
Nhưng vì một câu nói của Tiểu Tháp, Chu Nhược Giai rất an toàn.
Diệp Bắc Minh liền không tốn công sức đi tìm cô!
Gặp lại Chu Nhược Giai, anh không ngờ sẽ là loại cục diện này.
"Không được, anh nhất định phải nói rõ với em!"
Diệp Bắc Minh sải bước ra ngoài, cố gắng đi vào trong học viện Viễn Cổ.
Hai người đàn ông trung niên canh giữ ở cạnh cửa lập tức che trước người anh: "Cậu này, xin cậu hãy tự trọng!"
Hơi thở của cảnh giới Đế Tôn đập vào mặt!
Diệp Bắc Minh ngắn ngủi kinh ngạc: "Tôi là bạn của cô Chu, chẳng lẽ cũng không thể đi vào học viện Viễn Cổ sao?"
Một người đàn ông trung niên trong đó lắc đầu nói: "Xin lỗi! Nếu cô Chu chưa từng nói ra câu nói kial"
"Cậu là bạn của cô Chu, quả thực có thể được mời vào học viện Viễn Cổi"
"Nhưng cô Chu không muốn gặp cậu!"
"Theo quy định của học viện Viễn Cổ, trừ phi là viện trưởng tự mình mời, bằng không thì cậu không có tư cách tiến vào nơi này!"
Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: "Nếu tôi cứ xông vào thì sao?"
"Xông vào?"
Hai người đàn ông cảnh giới Đế Tôn nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3669238/chuong-3399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.